TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên Trời
Chương 1092: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 44

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Tô Cổ mắt nhìn thịt bò bị nó ăn sạch sẽ.

Ngẩng đầu

"Lão bản, lại mang thêm hai phần thịt bò."

"Được!"

Thanh âm lão bản từ trong phòng truyền ra.

Đại khái là Tiểu Hồng quá có linh tính, thế cho nên đưa tới sự chú ý của giang hồ đệ nhất mỹ nhân Lâm Dao.

Ánh mắt Lâm Dao dừng ở trên người Tiểu Hồng, nhìn nhất cử nhất động của nó.

Thực mau, hai bát thịt bò kho được bưng lên.

Lâm Dao nhìn Tiểu Hồng ghé vào mâm ăn hăng hái.

Ăn ăn còn sẽ ở trên bàn lăn một cái,tiêu hóa thức ăn xong liền tiếp tục ăn.

Nàng nhịn không được lẩm bẩm một câu

"Thật là một con rắn có linh tính."

Nói xong, Lâm Dao ngẩng đầu, đảo qua hai người Tô Yên cùng Tô Cổ.

Tiếp theo ra tiếng

"Nhị vị có ý bán con rắn nhỏ này không?"

Tô Yên đang ăn mì Dương Xuân, dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dao.

Tiếp theo, duỗi tay chỉ chỉ Tiểu Hồng

"Nó?"

Lâm Dao gật đầu

"Đúng vậy "

Tô Yên lắc đầu

"Nó không bán."

Lâm Dao thanh âm thanh lãnh

"Ta ra một vạn lượng."

Lời vừa ra liền hấp dẫn ánh mắt những người còn lại.

Ngay đến cả huyết tinh cầm ma Diệp Tinh cũng đều nhìn lại đây.

Tô Yên lắc đầu

"Không bán."

Lâm Dao

"Hai vạn lượng."

Vị nữ tử che mặt thần bí không ngừng tăng giá.

Giống như không nghe được Tô Yên nói hai chữ không bán.

Tô Yên cúi đầu, không hề nhìn Lâm Dao, tiếp tục ăn mì Dương Xuân của mình.

Lâm Dao đợi trong chốc lát, thấy Tô Yên không nói lời nào.

Nàng ta lại nói

"Năm vạn lượng."

Tô Yên như cũ cúi đầu ăn mì, chưa trả lời một câu.

Tiểu tỳ nữ bên cạnh Lâm Dao nhìn không được.

"Này, một đám không hiểu quy củ từ chỗ nào tới vậy?

Không nghe được các chủ chúng ta muốn bỏ năm vạn lượng bạc ròng mua một con rắn nhỏ của ngươi sao??"

Tô Cổ ngẩng đầu cười lạnh

"Lỗ tai điếc sao? Không bán, nghe không hiểu??"

Tô Cổ không chút khách khí nói xong, không khí lập tức liền đóng băng.

Lâm Dao thẳng tắp ngồi ở chỗ đó một câu đều không nói.

Tỳ nữ bên cạnh nàng ta sắc mặt rất khó coi

"Ngươi dám cùng các chủ chúng ta nói chuyện như thế?

Tiểu tử không kiến thức từ chỗ nào tới??"

Vừa dứt lời, Lâm Dao lại lần nữa mở miệng

"Mười vạn lượng."

Vị tinh Nguyệt Các các chủ này giống như thật sự rất có tiền, cũng thật sự thực chấp nhất.

Ở trong mắt nàng, Tô Yên không đáp ứng đều không phải là thật sự không bán,mà chỉ là giá cả không động đến lòng mà thôi.

Tô Yên đẩy đẩy chén thịt bò đến trước mặt Tiểu Hồng để nó ăn.

Lâm Dao kêu mười vạn lượng xong, không có người đáp lại.

Ánh mắt lãnh đạm của của nàng ta từ trên cao nhìn xuống nhìn Tô Yên.

Khăn che mặt bị gió thổi khởi, hé lộ một góc mặt tinh xảo.

Nàng ta ra tiếng

"Ta nghĩ, làm người phải hiểu được một vừa hai phải."

Tô Yên hạ đũa trong tay xuống, nhìn về phía Lâm Dao

"Ngươi có phải nghe không hiểu hai chữ "không bán" là có ý gì hay không?"

Những lời này Tô Yên là đơn thuần nghi vấn.

Nhưng nghe vào tai Lâm Dao, không, nge vào tai mọi người, đây là khiêu khích.

Khiêu khích uy danh Lâm Dao Tinh Nguyệt Các.

Tỳ nữ trước mặt Lâm Dao  giận một tiếng

"Ngươi làm càn!"

Tô Yên nhìn về phía tỳ nữ kia

"Ngươi là đang nói các chủ ngươi hay  là đang nói ta?"

Tỳ nữ tức đến một câu cũng nói không nên lời

"Ngươi!!!"

Lâm Dao bỗng nhiên giơ tay, một đạo kình phong mạnh mẽ đánh úp lại tới Tô Yên.

Tô Cổ ngẩng đầu, đang muốn có động tác.

Tay lại dừng một chút.

Ngẩng đầu.

Liền thấy một nam tử ăn mặc cẩm y tơ lụa, cười ha hả từ trên trời giáng xuống, ngồi ở bên cạnh Tô Yên.

Bất động thanh sắc chắn tấn công kia cho Tô Yên.

Đọc truyện chữ Full