TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên Trời
Chương 1126: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 77

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Cổ tay trơn bóng xuất hiện trước mắt nàng.

Không hề có vết thương.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, có thể là máu động vật hay không?"

Ngay khi Tiểu Hoa dứt lời.

Liền nghe xoẹt một tiếng.

Tô Yên đã xe mở quần áo trước ngực của Hoa Vô Khuynh.

Chỉ thấy ở vị trí ngực có một vết thương hình chữ thập do bị dao nhỏ rạch ra.

Bởi vì chủ nhân vết sẹo này không có cẩn thận dưỡng thương.

Làm cho vết sẹo vừa kết vảy lại bị rách ra.

Không biết đây là lần thứ mấy xé rách, trên đó còn dính nước.

Miệng vết thương có chút nhiễm trùng.

Tô Yên ngẩng đầu, thanh âm nhàn nhạt

"Sao lại như thế này?"

Hoa Vô Khuynh mặt không biểu tình, thân thể cứng đờ ở đằng kia không nói lời nào.

Bởi vì hắn cảm thấy Yên Yên có chút tức giận, nhưng lại không biết nàng tức giận vì cái gì.

Tô Yên lại hỏi một lần

"Bình dược chàng cho em là máu tâm mạch của chàng?"

Hoa Vô Khuynh do dự trong chớp mắt.

Hắn nghĩ rằng cứu sống đám thôn dân kia Yên Yên thực vui vẻ.

Hắn gật đầu

"Ân"

Hắn nhìn Tô Yên, cảm thấy có lẽ khi Tô Yên nghe được lời này sẽ khích lệ hắn.

Kết quả nàng đột nhiên duỗi tay nắm lấy cằm hắn.

"Nửa tháng này chàng thích ngủ, tay chân lạnh lẽo, không ngủ cùng em là có quan hệ với miệng vết thương này phải hay không?"

Tiểu Hoa nghe xong, nuốt nuốt nước miếng.

Không biết vì sao, nó cảm thấy ký chủ giống như thực tức giận.

Hoa Vô Khuynh gật đầu.

Tô Yên

"Vì sao không nói với em?"

Hoa Vô Khuynh suy nghĩ trong chốc lát

"Lỡ như nàng sợ hãi thì làm sao bây giờ?"

Hắn đã từng có một vết thương ở ngực.

Lúc đó đã dọa té xỉu một tỳ nữ đang hầu hạ.

Lúc ấy sao lại có vết thương kia?

Là vì cứu một con mèo mà hắn đã nuôi thật lâu.

Nhưng mà, lúc ấy hắn vẫn là niên thiếu, trong thân thể hắn còn có độc tính, vẫn chưa hoàn toàn dung hợp.

Làm cho con mèo kia bị máu của hắn độc chết.

Sau đó, hắn không còn nuôi bất luận con vật nào nữa.

Vậy vì sao Yên Yên tức giận đây?

Tức giận vết sẹo này quá dọa người, hay là biết hắn lúc trước đã lây dính độc vật, sợ máu hắn độc chết những thôn dân đó?

Hoặc là đang lo lắng cho hắn?

Thực mau, Hoa Vô Khuynh phủ định cái ý tưởng cuối cùng.

Nàng thực tức giận, nàng cũng không phải lo lắng cho hắn.

Qua nửa ngày, hắn nói

"Những thôn dân đó sẽ không bị máu của ta độc chết."

Tô Yên nghe hắn nói, trong lòng càng không thoải mái.

Giống như là có hàng ngàn cây kim không ngừng châm vào trái tim nàng.

Nàng đau đớn.

Mỗi một câu hắn nói, nàng nghe vào đều cảm thấy đau.

Vì không để cho mình lại tiếp tục đau đớn như thế.

Nàng duỗi tay mặc lại quần áo cho hắn.

Che khuất vết thương chỗ ngực kia.

Tô Yên ngồi vào ghế dựa.

Không hề nhìn hắn, cũng không muốn lại tiếp tục nói với hắn cái gì.

Ánh sáng trong mắt Hoa Vô Khuynh dần dần phai nhạt.

Hắn đứng ở chỗ đó.

Nước theo ngọn tóc nhỏ giọt trên mặt đất.

Tí tách.

Mặt hắn không biểu tình, trong lòng lại có chút nôn nóng

"Máu ta sẽ không độc chết bọn họ."

Hắn lặp lại một lần.

Muốn duỗi tay kéo cánh tay Tô Yên để nàng nghe mình nói chuyện.

Tô Yên lãnh đạm ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ân"

Nàng lên tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Hoa Vô Khuynh tức khắc cứng đờ ở chỗ đó.

Nàng trước nay đều chưa từng nhìn hắn như vậy.

Thật giống như bọn họ không quen biết nhau.

Hắn động động môi, còn muốn nói chút cái gì.

Tô Yên

"Sắc trời đã khuya. Chàng không về ngủ sao?"

Thân thể Hoa Vô Khuynh cứng còng, thật lâu sau, chỉ để lại một tiếng

"Ân"

Sau đó hắn chậm rì rì xoay người.

Hắn cũng không biết mình rốt cuộc đi về phòng như thế nào.

Đọc truyện chữ Full