TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên Trời
Chương 1196: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 8

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Những chuyện phát sinh bên chỗ Tống Du Cảnh, Tô Yên đương nhiên là không biết.

Chỗ cô còn có rất nhiều sự tình cần phải xử lý.

Ở bệnh viện tu dưỡng một tháng, thân thể Tô Yên cũng dần dần khôi phục.

Vết cắt trên cổ cũng đã kết vảy.

Chỉ là thường ngày sẽ phải dùng băng gạc trắng quấn lấy cổ, tránh cho nhiễm phong hàn.

9h sáng nay, Tô Yên còn chưa tỉnh ngủ đã bị một trận la hét ầm ĩ bên ngoài đánh thức.

Cô ngồi dậy, ngẩn ngơ trong chốc lát.

Nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh cầu xin

"Y tá, tôi là mẹ của Yên Yên, cô làm ơn cho tôi vào."

Chỉ nghe tiếng y tá kia cự tuyệt

"Dì à, chúng cháu biết, nhưng thật sự xin lỗi, chúng cháu không thể cho dì vào."

Người bệnh tên Tô Yên kia phát sinh sự tình gì bọn họ đều biết. Ngày hôm đó mấy người này ở trong phòng bệnh nháo đến ồn ào huyên náo.

Lương y tá một tháng của các cô đã ít như vậy, bởi vì vụ việc lần đó liền bị trừ mất 500 tệ.

Thế nên vừa nhìn thấy Mẹ Tô tới gần, y tá rút kinh nghiệm lần trước, một bên ngăn đón, một bên vội vàng gọi bảo an tới.

Lần này nếu lại xảy ra chuyện gì nữa, chỉ sợ tiền lương của các cô đều không đủ nộp tiền phạt đâu.

Mẹ Tô bên ngoài đau khổ cầu xin y tá.

Tô Yên vốn là không muốn ra mặt.

Chỉ là lần này qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Mẹ Tô vẫn còn ở bên ngoài cầu xin.

Bộ dạng không thấy Tô Yên ra sẽ không bỏ qua.

Cô xóc chăn mỏng lên, sau đó xuống giường, đi tới cửa, mở cửa phòng bệnh.

Cửa phòng mở ra, Mẹ Tô còn đang đau khổ cầu xin y tá bỗng đôi mắt sáng ngời, lập tức cầm theo hộp cơm bước đi tới phía Tô Yên còn đang đứng sau cửa.

Y tá muốn cản

"Ai ai ai ai."

Mẹ Tô xông tới trước mặt Tô Yên,

"Yên Yên, mẹ tới thăm con. Con không thể nào lại nhẫn tâm không cho mẹ vào như vậy, con không nhìn thấy mẹ có đúng không?"

Tô Yên gật đầu

"Vào đi."

Giọng nói vẫn khàn khàn.

Bởi vì một nhát dao kia, dây thanh quản cô bị ảnh hưởng.

Bác sĩ kiến nghị muốn Tô yên nói ít, bảo dưỡng cẩn thận.

Y tá ban đầu còn muốn ngăn cản, thấy người bệnh mình tự đồng ý liền không nói gì nữa.

Mẹ Tô cao hứng đi theo Tô Yên vào phòng bệnh.

Tha thiết lấy hộp đồ ăn ra

"Yên Yên, con nhìn xem. Đây đều là đồ ăn mà con yêu thích nhất."

Tô Yên ngồi ở mép giường, không động đậy.

Nửa ngày sau, chậm rãi mở miệng

"Mẹ tới chỗ này, có phải chỉ là đơn thuần đưa cơm cho con?"

Mẹ Tô do dự một khắc, sau đó gật đầu.

"Mẹ chỉ muốn đến thăm con."

Tô Yên bưng ly nước bên cạnh lên, uống một ngụm nước.

Không nói gì.

Mẹ Tô cầm đôi đũa đưa tới trước mặt Tô Yên

"Yên Yên, sao con không ăn? Đây đều là đồ ăn mà con yêu thích nhất đó."

Tô Yên giật giật mí mắt

"Yết hầu bị thương, chỉ được ăn thức ăn lỏng."

Nửa tháng trước đó thức ăn lỏng còn không được ăn, vẫn luôn phải truyền nước biển.

Mẹ Tô tay cầm đũa cứng đờ, trong mắt hiện lên sự áy náy

"Mẹ không biết, Mẹ vội lo chuyện của anh con, hy vọng Yên Yên không trách mẹ."

Tô Yên lắc đầu

"Không có gì, mẹ ăn đi."

Nội tâm cô không hề gợn sóng.

Thời điểm Tô yên vừa mới trọng sinh vào thân thể này, thấy Mẹ Tô ghé vào mép giường khóc thút thít đúng thật là có xúc động.

Đại khái là tình cảm của bản thân nguyên chủ.

Dù sao cũng là tình cảm mẹ con.

Nhưng hiện tại.

Có lẽ, bữa cơm này có mục đích.

Thế cho nên Tô Yên nhìn Mẹ Tô khóc đỏ hai mắt, trong lòng cũng không có một chút gợn sóng nào.

Mẹ Tô đặt đũa trên hộp đồ ăn.

Do dự thật lâu, một lúc sau rốt cuộc vẫn là không nhịn được, mở miệng.

"Yên Yên, anh con chỉ lớn hơn con một tuổi, hắn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, hắn biết sai rồi, con tạm tha cho hắn lần này, được không?"

Đọc truyện chữ Full