TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên Trời
Chương 1349: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 52

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Một là nữ chủ xảy ra vấn đề, hai là sấm sét này có vấn đề.

Tuy rằng linh hồn trong thân xác Lâm Nhu không phải linh hồn của nguyên thân Lâm Nhu.

Nhưng thiên đạo cũng không mạt sát nàng ta, chứng minh là đã chấp nhận sự tồn tại của Lâm Nhu giả này.

Vậy, vấn đề chỉ có thể nằm ở sấm sét này.

Tô Cổ uống một ngụm trà, nhìn Tiểu Hồng vội đến mức nước mắt nước mũi chảy tùm lum trêи mặt, vừa chạy vừa khóc, bết bát không chịu được.

Hắn lãnh đạm nói

"Ngươi có thể không cần chạy."

Tiểu Hồng

"Ô ô ô ô ô ~~~ ta sẽ bị đánh chết."

Tô Cổ

"Không phải vừa rồi đánh trúng ngươi, ngươi cũng không bị làm sao còn gì? Da dày thịt béo, đau một chút chứ không chết được."

Vừa dứt lời.

Tiểu Hồng lập tức dừng lại

"Ừ nhỉ?"

Đúng vậy nha, nó da dày thịt béo, không chêt được

Tức khắc "bịch" một tiếng, Tiểu Hồng nằm thẳng cẳng trêи mặt đất, thở hồng hộc.

Kệ cmn sấm với chả sét.

Không chạy nữa.

Sấm sét kia cũng vô cùng kỳ quái, chỉ nhắm vào cái đuôi của Tiểu Hồng mà đánh.

Sau nửa ngày, thấy cái đuôi của Tiểu Hồng vẫn nguyên xi như cũ.

Sấm sét liền dừng.

Tiểu Hồng ngẩng đầu

"Ô? Ngừng rồi??"

Vừa dứt lời.

Ầm!

Tia sét mạnh mẽ đánh xuống.

Tô Yên nhanh tay lẹ mắt kéo Tiểu Hồng đến chỗ mình.

Chỉ thấy chỗ Tiểu Hồng vừa mới nằm xuất hiện một cái hố lớn.

Mà chỗ tia sét đánh xuống, là đầu của Tiểu Hồng.

Chỉ là vẫn hơi lệch một chút.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Cánh tay Tiểu Hồng đã rướm máu.

Thậm tỷ còn ngửi thấy mùi than tiêu.

Tiểu Hồng không thể tin nổi, mình bị thương???

Sau đó, nó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tô Cổ.

"Không phải ngươi nói ta sẽ không bị thương sao?

Tô Cổ lãnh đạm

"Ai biết nó sẽ đánh vào đầu ngươi đâu."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Một lúc sau mới lên tiếng

"Kiêu Lôi."

Tiểu Hồng còn đang bận ôm cánh tay mình ủy khuất với Tô Cổ, làm gì còn tâm trí đâu mà chú ý tới những gì Tô Yên đang nói.

Sấm sét bỗng dừng lại.

Từ chỗ sân viện của Tô Yên ở.

Mấy trăm mét về phía rừng cây, truyền đến âm thanh nứt vỡ.

Tô Yên nhìn về phương hướng đó.

Như đang chờ đợi.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị nói Kiêu Lôi, là Chủ Thần đứng hàng thứ ba - Kiêu Lôi??"

Tô Yên lên tiếng

"Ừ"

Kiêu Lôi vốn là con người, đã từng là thành viên trong đội Long Tổ của một vị diện thế giới dị năng hiện đại nào đó.

Sau khi được lựa chọn, trải qua sinh tử mới trở thành vị Chủ thần đứng thứ ba.

Tô Cổ uống xong chén trà, lên tiếng

"Sấm sét tới vì Minh Thạch."

Minh Thạch?

Nhắc đến cái thứ này làm Tiểu Hồng đang bị thương liền ngốc.

Lúc sau, nó mới như nhớ ra.

Ồ, đúng rồi, Minh thạch của Minh giới vỡ vụn, trong đó có một khối bị nó ăn mất, nằm ngốc ở cái đuôi của nó.

Đang nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa "cộc cộc".

Ba người đồng thời nhìn ra cửa.

Bỗng nhiên, cửa viện bị mở ra.

Một nam từ mặc một thân hắc y đứng ở bên ngoài.

Bộ dáng vừa chính vừa tà.

Hắn dựa vào khung cửa, đeo găng tay, tóc buộc túm lại.

Gương mặt góc cạnh, ánh mắt vàng kim sắc bén.

Hắn cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng đều đặn, mang theo công kϊƈɦ, kiêu ngạo lại càn rỡ.

"Chủ Thần đại nhân, đã lâu không gặp."

So sánh với sự tôn trọng của cấp dưới dành cho cấp trêи.

Khi hắn nói chuyện, lại mang theo chút cảm xúc khác.

Giống như là..... ừm..... câu dẫn.

Đọc truyện chữ Full