TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên Trời
Chương 1884: Xin chào, học bá! 9

Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Tiểu Hoa nói xong, lập tức cảm thấy mình thật là một cái hệ thống siêu siêu thông minh.

Cứ như vậy, theo đề nghị của Tiểu Hoa, Tô Yên gọi điện thoại cho quản gia, nói muốn call video để xem con chó nhỏ.

Quản gia cầm di động đi quanh hoa viên vài vòng tìm chó nhỏ.

Rốt cuộc cũng thấy nó đang nằm trêи một tảng đá.

Quản gia vừa đi tới tảng đá lớn, vừa nói

"Tiểu thư,chú chó nhỏ của ngài khôi phục rất tốt, đang nghỉ ngơi."

Tô Yên nhìn chó nhỏ trong video, gật đầu

"Vâng"

Dứt lời, quản gia đã chạy tới tảng đá.

Chó nhỏ mở mắt ra, đôi mắt màu lam nhạt đột nhiên nhìn thấy quản gia, liền bắt đầu ở đằng kia tru lên.

Tỏ vẻ không cho phép hắn tới gần.

Quản gia cũng bị chó nhỏ này kêu đến hoảng sợ.

Sau đó, tầm mắt chó nhỏ rơi xuống di động, nhìn thấy Tô Yên.

Vẫn bày ra tư thế bảo vệ lãnh thổ, không nhúc nhích.

Tô Yên

"Em có nghe thấy không?"

Cô vẫy vẫy tay với chó nhỏ.

Chó nhỏ lập tức nức nở một tiếng.

Sau đó, nằm trêи tảng đá.

"Ô ô ô ô ~~"

Hai mắt ngập nước, đầu héo héo gục xuống, thò chân muốn bắt lấy cái di động.

Quản gia đưa điện thoại di động đẩy đến trước mặt chó nhỏ.

Tô Yên có thể nhìn thấy cái đầu nó trêи màn hình di động.

Còn nghe thấy tiếng nức nở.

Nghe đáng thương cực kỳ.

Ánh mắt quản gia nhìn chó nhỏ thay đổi trong nháy mắt.

Thầm nghĩ, con chó này muốn thành tinh rồi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên mở miệng

"Buổi chiều ta sẽ trở về."

"Ô ô ~~"

"Dưỡng thương cho tốt."

Nhắc tới vết thương,chó nhỏ liền ngửa bụng lên, để Tô Yên nhìn thấy băng gạc quấn quanh bụng.

Sau đó, âm thanh ủy khuất nức nở kìa liền lớn hơn nữa.

Quản gia ho khan một tiếng

"Tiểu thư, trong nhà không có động vật lớn nào, cũng không có ai khi dễ nó."

Quản gia cảm thấy năng lực biểu đạt của con chó này có chút quá mạnh, sợ tiểu thư hiểu lầm, vẫn là nói rõ ràng một chút thì hơn.

Tô Yên gật gật đầu.

"Ân."

Cô ở nhà ăn call video trò chuyện.

Tô Cổ đi mua cơm.

Nói chuyện phiếm một lúc lâu, Tô Cổ mới bưng hai phần cơm đi tới.

Bên này, Tô Yên kết thúc video, buông điện thoại xuống..

Tô Cổ đẩy một phần cơm đến trước mặt Tô Yên.

Ngồi xuống vị trí đối diện cô.

Hắn nhìn thoáng qua Tô Yên, lại nhìn điện thoại của cô

"Nam nhân của chị đâu?"

Vừa hỏi vừa bắt đầu ăn cơm.

Tô Yên nghi hoặc

"Hả?"

Tô Cổ

"Chị có vẻ không sốt ruột đi tìm hắn, còn có thời gian rảnh ở chỗ này video call cùng con chó kia."

Tô Cổ dừng một chút.

Không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi thay đổi.

Hắn ngẩng đầu

"Con chó kia là....."

Thanh âm hắn kéo dài, nhìn Tô Yên, ánh mắt nghi ngờ.

Tô Yên múc một miếng cơm.

"Ừm"

Tô Cổ

"...."

Tiểu Hoa mê mang hỏi

"Ký chủ, hai người đang nói gì vậy?"

"Đang nói về Quân Vực."

"A??"

Đi học đối với Tô Cổ mà nói là một việc vô cùng nhàn hạ.

Hơn nữa hắn với Yên Yên còn học cùng một lớp.

Ừm, đi học thực không tồi.

Chỉ là đối với Tiểu Hồng mà nói, lại là một sự kiện cực kỳ thống khổ.

Đảo mắt một tuần đã qua.

Tiểu Hồng mặc áo ngủ khủng long bạo chúa, ở trong phòng thức đêm bật đèn học làm bài tập toán.

Đương nhiên, loại nhiệm vụ gian khổ này, một mình nó chắc chắn không thể hoàn thành, bên cạnh còn có Tô Cổ ngồi canh.

Tiểu Hồng duỗi từng ngón tay ngắn nhỏ tính tính toán toán.

Đọc truyện chữ Full