Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Khi Tô Yên đuổi tới kim huyền điện, trong đầu tưởng tượng đến cảnh tượng gia đình giằng co.
Nàng đi tới cửa, cảm nhận được bên trong có cỗ hơi thở xa lạ lại cường đại ập vào trước mặt.
Trong phòng chỉ có hai người.
Một nam tử mặc y phục đen, viền thêu hoa văn tơ vàng.
Gương mặt tuấn mỹ, có bảy phần tương tự với Quân Vực.
Nếu nói đến chỗ nào không giống, đại khái chỉ có cặp mắt kia.
Nam tử này có một đôi phượng nhãn.
Mặt mày vừa nhíu, đôi mắt đen nhánh chậm rãi đảo qua.
Hắn chỉ lười biếng ngồi ở chỗ đó, lại mang theo tính xâm lược làm người khác không dám xem nhẹ.
Chỉ là một cái liếc nhìn, liền làm người ta cảm thấy rùng mình khẩn trương.
Bởi vì biết rõ, đối phương không có ý tốt.
Tô Yên nhìn người này.
Có chút quen mắt.
Hình như đã từng gặp qua.
Chỉ là nàng còn chưa nghĩ được gì nhiều, liền nghe được giọng nói Quân Vực vang lên
"Tiểu Quai!"
Vừa dứt lời, Quân Vực đã xuất hiện ở ngay trước mặt Tô Yên.
Hắn duỗi tay ôm lấy nàng vào lòng.
Quân Vực hôn lên má Tô Yên một cái.
Trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm có quá nhiều điều muốn nói.
Tô Yên thấy hắn động động môi.
Nàng duỗi tay, bịt kín miệng hắn.
Sau đó nhỏ giọng nói ở bên tai hắn,
"Về hơi trễ, nhưng đều đã xử lý tốt."
Không cho hắn nói chuyện là bởi vì sợ hắn nói ra một vài câu nàng khó có thể chống đỡ lại.
Quân Vực rũ mi, tỏ vẻ ta là một nam nhân ốm yếu, không hề có chút lực công kích nào, tiện tay liền có thể bóp nát.
Chỉ là mí mắt vừa nhấc lên, đôi mắt đen nhánh đầy lệ khí, nhìn qua liền sẽ biết.
Túi da này, đều là ảo giác.
Tô Yên rất nhanh đã đoán ra.
Vị ngồi ở đằng kia, chính là Quân Tà.
Phụ thân của Quân Vực.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Quân Tà liếc liếc mắt nhìn một đôi kia dính lấy nhau, không kiêng dè gì mà show ân ái.
Môi mỏng gợi lên ý cười, tư thái lười biếng lại đầy bễ nghễ
" Hôn ước của ngươi cùng vị kia của Minh giới không phải do ngươi quyết định.
Đồng ý thì tốt.
Không đồng ý cũng phải đồng ý."
Hắn chậm rãi nói từng câu.
Phong thái giống hệt mấy ông bố thời cổ đại, cưỡng bách nữ nhi nhà mình leo lên nhà quyền quý.
Hai người đứng ở cửa tất nhiên đều nghe được.
Tô Yên nhìn về phía người kia.
Đôi mắt nàng lại lần nữa khôi phục màu kim sắc.
Nàng mở miệng.
"Hắn sẽ không cưới người khác."
Quân Tà không chút để ý,
"Lý do?"
Tô Yên
"Hắn là của ta."
Quân Tà nghe lời này, ý cười càng sâu
"Ngươi? Nghe thật cảm động a."
Hắn dừng một chút lại mở miệng
"Con ta ngàn năm trước hôi phi yên diệt, là vì ngươi.
Vạn năm trước bị huỷ hoại thân thể, trọng thương hồn phách, thiếu chút nữa chết ở Minh giới, là vì ngươi.
Mấy vạn năm trước, hắn cùng ngươi ký kết huyết khế, vẫn là vì bảo vệ ngươi.
Nhìn xem hắn có bao nhiêu thê thảm a.
Đã là như thế, tách ra có phải tốt hơn không?"
Quân Vực nghe Quân Tà gọi hai chữ "Con ta", mí mắt muốn nhảy dựng lên.
Lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên nghe được người kia thừa nhận mình là con của hắn.
Nổi hết cả da gà!!!
Quân Tà vừa dứt lời, không gian chớp mắt đã rơi vào trạng thái an tĩnh.
Nhưng mà rất nhanh, lại nghe được Quân Tà chậm rãi nói
"Những chuyện đó không tính cũng được."
Con trai nhà mình mấy lần thiếu chút nữa chết thảm, bị hắn nhẹ nhàng cứ thế cho qua.
Sau đó, liền nghe hắn mở miệng
" Ta giữ quả phượng hoàng gần trăm ngàn năm, nuôi trong hồ băng Vạn Tinh Thảo dưới lòng sông Vong Xuyên, bị hắn không kêu một tiếng lấy đi mất.".