Dương Khánh khẽ nhíu mày, tên này xông bừa vào như vậy thật sự là không nể mặt mình chút nào.
Mặc dù như thế, Dương Khánh vẫn đứng lên cười nói:
- Trầm Chấp Sự tới rồi ư, mời ngồi!
Ánh mắt Trầm Phong Hoa nhìn về phía Miêu Nghị, kết quả phát hiện Miêu Nghị lộ vẻ hài hước cười quái dị, lúc này hiểu mình là thật sự bị đùa bỡn. Y chưa từng thấy qua một sơn chủ dám đùa với Chấp Sự Trấn Ất điện, nhất định chuyện này là do có người tác quái sau lưng. Ánh mắt y nhìn chằm chằm Dương Khánh cười khành khạch quái dị:
- Chỗ Dương phủ chủ thật là náo nhiệt, không hổ là phủ chủ thân kiêm hai phủ. Chỗ ta không có lấy một người châm trà rót nước, đãi ngộ này thật đúng là không cách nào so sánh được!
Lời nói mang tính đâm thọc của Trầm Phong Hoa làm hai mắt Dương Khánh híp lại, dám châm chọc mình ngay trước mặt đám thủ hạ, một Chấp Sự không có thực quyền như y còn chưa quản được một phủ chủ như Dương Khánh.
Thật ra y cũng có chút khó chịu Trầm Phong Hoa, đối phương nhận lễ vật của y nhưng lại không chịu tỏ thái độ. Cho nên sau khi tới Trấn Hải sơn, y cũng lười không muốn gặp mặt chào hỏi, cũng không ngờ rằng tình huống bên Trầm Phong Hoa lại như vậy.
Nghe lời ấy, Dương Khánh quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị hỏi:
- Miêu Nghị, ngươi có tiếp đãi khách nhân chậm trễ hay không?
Miêu Nghị đứng dậy đáp lại:
- Bẩm phủ chủ, không phải là chậm trễ, mà là Trấn Hải sơn không có đồ Trầm Chấp Sự muốn, thuộc hạ không thể làm gì khác hơn là tiết kiệm một chút, tiết kiệm như vậy chừng vài ngày nói không chừng có thể kiếm đủ…
Mọi người đang ngồi ngơ ngác nhìn nhau, tên này thật sự đã tiếp đãi chậm trễ người ta…
Dương Khánh có vẻ không biết nói gì.
Trầm Phong Hoa lên cơn giận dữ phất tay chỉ về phía Miêu Nghị, tức giận quát:
- Gan chó lớn thật, người đâu, bắt lại cho ta!
Hai tên thủ hạ phía sau y cũng đùng đùng nổi giận, nghe vậy lập tức tiến lên, muốn với động thủ với Miêu Nghị.
Ai ngờ sắc mặt Miêu Nghị trầm xuống, đá một cước ngã lăn trường án trước mặt bày đầy rượu và thức ăn khiến cho chén đĩa bay lả tả. Bọn Điền Thanh Phong bên ngoài lập tức xông vào, ai nấy rút vũ khí ra bao vây bọn ba người Trầm Phong Hoa lại.
Phía sau còn có tu sĩ cỡi long câu ùn ùn xông vào trong sân.
Mọi người đang ngồi giật mình kinh hãi, hết thảy đứng lên, thoạt nhìn tình huống này giống như có binh biến, không hiểu tên điên Miêu Nghị kia muốn làm gì.
Thanh Cúc trợn mắt há mồm nhìn Miêu Nghị, rốt cục có hơi hiểu tại sao Dương Khánh không chịu gả Tần Vi Vi cho tên này rồi.
Dương Khánh lại lạnh lùng nhìn Miêu Nghị.
Trầm Phong Hoa cũng không sợ nhiều người ở đây, nhìn quanh nhân mã đối phương vây quanh mình, giận quá hóa cười, chỉ Miêu Nghị quát:
- Tiểu tặc, ngươi muốn tạo phản phải không?
Miêu Nghị xòe tay ra, quát lớn:
- Nếu ngươi có thể lấy ra pháp chỉ của điện chủ, Miêu mỗ lập tức bó tay chịu trói, nếu như không có, Trấn Hải sơn ta cũng không phải địa phương để con chó tùy tiện tới làm càn!
Trầm Phong Hoa lấy đâu ra pháp chỉ, quay đầu lại nhìn về phía Dương Khánh đang lạnh lùng đứng nhìn, gằn giọng quát:
- Dương Khánh! Ngươi muốn tạo phản sao?
Rầm! Trường án trước mặt Dương Khánh cũng bị y tung cước đá bay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Miêu Nghị hỏi:
- Miêu Nghị, ngươi muốn làm gì?
Y đi tới địa bàn thủ hạ của mình, trong lúc thủ hạ đang thiết yến khoản đãi đột nhiên có binh mã xông vào đại điện. Nếu có ý đồ gì bất chính, y sẽ lâm vào nguy hiểm.
Miêu Nghị ôm quyền đáp lại:
- Bẩm phủ chủ, lão tặc họ Trầm này hết sức ghê tởm, lại dám lấy chuyện đóng thuyền uy hiếp thuộc hạ, nói nếu như không tặng y một trăm viên Nguyện Lực Châu, sau khi trở về Trấn Ất điện sẽ nói chúng ta đóng thuyền có vấn đề. Trấn Hải sơn sơn cùng thủy tận, thuộc hạ phải nuôi nhiều người như vậy, lấy đâu ra một trăm viên Nguyện Lực Châu đưa y. Nếu trước sau gì cũng chết, Trầm Phong Hoa lại cưỡng ép như vậy, thuộc hạ cũng chỉ là bị buộc bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể bắt cẩu tặc kia lại trước, sau đó sẽ tới Trấn Ất điện thỉnh tội!
Dương Khánh đã hiểu ra, không trách thái độ họ Trầm có vẻ cổ quái, nhận lễ của mình vẫn không chịu tỏ thái độ rõ ràng, còn đòi đến Trấn Hải sơn tới đi dạo một chút, rõ ràng là tới để bắt chẹt làm tiền.
Bất quá nói đi thì nói lại, cũng không phải là Miêu Nghị ngươi không có một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Chuyện lớn như vậy cũng không phải là lúc nào cũng gặp, người ta vất vả lắm mới có được cơ hội này, ngươi cứ cho y thì đã sao, cần gì gây phiền phức như vậy…
Y chợt nhớ lại những lời ‘trước sau gì cũng chết’ của Miêu Nghị vừa rồi, chợt bừng tỉnh ngộ. Đúng vậy, tên này sắp đi Tinh Tú Hải, Trầm Phong Hoa còn muốn bắt chẹt một kẻ sắp chết như hắn?!
Quét nhìn nhân mã Trấn Hải sơn bên trong phòng khách, Dương Khánh cũng lo lắng tên điên Miêu Nghị này cùi không sợ lở, cũng không dám ép Miêu Nghị quá mức.
Hơn nữa Trầm Phong Hoa chạy đến địa bàn một phương chư hầu của Dương Khánh bát thủ hạ của y, đây là chuyện gì?! Nếu để cho y bắt thủ hạ của mình như vậy, uy tín của vị phủ chủ là mình ở chỗ nào?!
Tự nhiên Trầm Phong Hoa sẽ không thừa nhận chuyện mình đòi hối lộ, tức giận nói:
- Tiểu tặc, chớ có ngậm máu phun người!
- Trầm Phong Hoa!
Dương Khánh lên tiếng cắt đứt:
- Có lời gì có thể nói chuyện đàng hoàng, còn muốn bắt người của ta…. Ngươi dựa vào cái gì? Nếu như có pháp chỉ điện chủ không ngại lấy ra!
Trầm Phong Hoa cắn răng, y không thể lấy đâu ra pháp chỉ của điện chủ, hung tợn gật đầu nói:
- Dương Khánh, ta cũng biết là ngươi giở trò quỷ ở sau lưng, núi không chuyển nước chuyển, sau này chúng ta sẽ tính sổ với nhau!
Dương Khánh không biết nói gì, xem ra chắc chắn mình phải gánh lấy nỗi oan này, có lẽ giải thích thế nào Trầm Phong Hoa cũng sẽ không tin tưởng chỉ là một sơn chủ như Miêu Nghị lại dám làm như vậy.
- Đi!
Trầm Phong Hoa dẫn hai tên thủ hạ phất tay áo rời đi, ai ngờ mấy cây trường thương giơ lên ngăn cản trước mặt y.
Miêu Nghị cũng không nói muốn thả bọn họ đi, tự nhiên bọn Điền Thanh Phong sẽ không dễ dàng tránh ra.
Trầm Phong Hoa thình lình quay đầu lại nhìn về phía Dương Khánh:
- Dương Khánh, chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ với ta ư?
- Thả bọn họ đi!
Dương Khánh lạnh lùng ra lệnh một tiếng.
Miêu Nghị lập tức phất phất tay, nhân mã ngăn cản nhanh chóng nhường đường.
Sắc mặt Trầm Phong Hoa âm trầm, nhẫn nhịn rời đi.
Nhìn bóng lưng Trầm Phong Hoa rời đi, nói thật Miêu Nghị không muốn thả y đi, muốn lấy đầu Trầm Phong Hoa tế bộ pháp bảo nhị phẩm mới của mình. Thế nhưng hắn cũng biết rằng nếu thật sự bắt giết sứ giả của Trấn Ất điện, vậy chính là tát vào mặt điện chủ, e rằng còn chưa đi Tinh Tú Hải hắn đã gặp tai kiếp khó thoát.
Bọn Điền Thanh Phong cũng nhanh chóng lui ra dưới ánh mắt ra hiệu của Miêu Nghị. Làm ra chuyện như vậy, bọn họ cũng sợ hết hồn hết vía, thế nhưng không có cách nào khác, nếu hôm nay bọn họ không tuân lệnh, ngày mai Miêu Nghị sẽ xử lý bọn họ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 317: Ngửa bài
Chương 317: Ngửa bài