Đây là bốn tên nam sủng Trương Thiên Tiếu chọn trong hàng ngàn hàng vạn nam nhân ra, cứ mỗi hai mươi năm thay một nhóm, mặc dù là phàm nhân, nhưng rơi vào trong mắt Hoắc Lăng Tiêu vẫn khiến cho sắc mặt y thoáng qua vẻ âm trầm.
Ở cõi đời này, có lẽ nam nhân có thể có một đống nữ nhân, nhưng nữ nhân thu được một đống nam nhân thấy thế nào cũng lộ ra vẻ không thể tha thứ. Nhưng dù sao cung chủ Nguyệt hành cung không phải là nữ nhân bình thường, nàng muốn làm như vậy cũng không ai có thể ngăn cản, cho dù có người có thể ngăn cản, người có khả năng ngăn cản cũng không cần thiết làm chuyện này.
Hoắc Lăng Tiêu không biết mình có ghen hay không, thế nhưng mỗi lần thấy bốn nam sủng này, y lại cảm thấy dường như mình cũng là một người trong số đó, có cảm giác nhục nhã.
Bốn mỹ nam tử quay đầu lại liếc y một cái, trong ánh mắt cũng toát ra vẻ bất thiện, dường như thật sự coi Hoắc Lăng Tiêu là kẻ muốn tranh địa vị nam sủng với bọn họ. Ánh mắt bất thiện như vậy càng làm cho Hoắc Lăng Tiêu thêm oán hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ là mấy tên phàm nhân cũng dám quá đáng như vậy!
Cung chủ Nguyệt hành cung hít vào một luồng khói xanh lộ vẻ mê say, khẽ mở đôi mắt lim dim, nhàn nhạt hỏi:
- Chuyện gì?
- Đại nhân!
Hoắc Lăng Tiêu đi tới trước giường lấy ra miếng ngọc điệp kia.
Trương Thiên Tiếu vươn tay ngọc ra, cách không hút ngọc điệp vào trong tay của nàng, Sau khi thi pháp tra xét, mắt nhắm thình lình mở ra, tròng mắt lờ đờ đột nhiên trở nên sắc bén, toát ra một cỗ khí thế bức người làm bốn tên nam sủng câm như hến.
Hoắc Lăng Tiêu cúi đầu không dám nhìn thẳng, lại thấy một đôi chân ngọc thon dài xuất hiện ở trước mắt. Y ngẩng đầu nhìn lên, Trương Thiên Tiếu để lộ hơn nửa đôi ngọc phong trắng như tuyết đã đứng trước mặt y không biết lúc nào, lạnh lùng hỏi:
- Bình thường ngươi có lui tới với Lan Hầu không?
Hoắc Lăng Tiêu chắp tay đáp:
- Chỉ là nhìn thấy từ xa, chưa từng nói qua với nhau một lời nào. Cho nên thuộc hạ cảm thấy kỳ quái, không dám khinh cử vọng động, mới đến xin phép cung chủ Đại nhân.
- Dung túng kẻ dưới hành hung! Hừ hừ! Ta cũng muốn xem Lan Hầu y dám làm gì người của ta.
Giọng lạnh lùng của Trương Thiên Tiếu thình lình kéo dài từ gần ra xa.
Hoắc Lăng Tiêu còn chưa hiểu kịp đã xảy ra chuyện gì, phát hiện cung chủ Đại nhân đã kéo quần thường nhẹ như bay lướt ra ngoài cửa, thân hình quyến rũ chưa chạm đất đã bay vụt lên không, dáng vẻ xinh đẹp khó có thể hình dung.
Thấy vậy, Hoắc Lăng Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới ngay cả miệng lưỡi cũng có tác dụng, rốt cục cung chủ đã chịu gánh vác chuyện này. Y đã chuẩn bị nếu như không được y sẽ đại nghĩa diệt thân, đáp lời cho Bồ Nhất Công để cho lão xử lý công bằng, tóm lại chính là không muốn đi gặp Lan Đại Đô Đốc...
-----------
Ngọc Đô phong đô thành, bên bờ ao cảnh sắc xinh tươi, Lan Hầu một tay gác sau lưng, một tay lấy ít mồi cá từ trong đĩa thị nữ đang cầm ném xuống ao. Khiến cho một đám cá chép nổi lên tranh ăn, nước dưới ao gợn sóng tỏa ra không ngừng.
Đang lúc này, đột nhiên Lan Hầu quay đầu lại nhìn về phía chân trời. Chỉ thấy một đạo lưu quang xẹt qua bầu trời đô thành, nháy mắt một bóng người hiện ra giữa không trung, vạt trường quần bay lất phất, đôi chân ngọc cực kỳ quyến rũ nhẹ nhàng đáp xuống lan can bạch ngọc điêu khắc trên bờ ao, từ trên cao lạnh lùng nhìn Lan Hầu bên dưới.
Lan Hầu nhướng mày:
- Sao nàng lại tới đây?
Trương Thiên Tiếu giơ tay bắn ra một đạo lưu quang, bắn tới bên người Lan Hầu lại thấy không khí dao động, một miếng ngọc điệp dừng lại lơ lửng trên không trung, không tiến thêm được một phân nào.
Bàn tay Lan Hầu lộn một cái, ngọc điệp nhanh chóng rơi vào trong lòng bàn tay, sau khi xem xong trầm tư hỏi:
- Nàng tới vì chuyện này ư?
Bóng dáng xinh đẹp trên lan can lướt qua trước mắt y, vạt trường quần màu vàng nhạt của nàng không chút kiêng kỵ phất qua gò má Lan Hầu, tỏa ra mùi thơm quen thuộc, phảng phất muốn nói ức hiếp ngươi thì đã sao?!
Lan Hầu đứng vững vàng bất động quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng Trương Thiên Tiếu đã bay vào bên trong nhà mình, Lan Hầu nhìn chung quanh một cái, trầm giọng nói:
- Lui ra!
- Dạ!
Sau khi hai tên thị nữ nhanh chóng rời đi, Lan Hầu mới xoay người vào bên trong.
Đi vào trong nhà, Trương Thiên Tiếu đứng quay lưng lại, Lan Hầu chỉ nhìn thấy từ phía sau, vẫn nổi bật đường cong mê người.
Lan Hầu tới bàn đích thân rót một chén trà đưa đến trước mặt nàng hỏi:
- Chút chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để nàng đích thân đi một chuyến sao?
Khăn lụa màu xanh ngọc bích vung lên, không chút khách sáo hất chén ra rơi xuống đất vỡ tan, Trương Thiên Tiếu cười lạnh nói:
- Dung túng kẻ dưới hành hung!? Lấy cớ thật hay, đây chính là chuyện mà Lan Đại Đô Đốc công chính nghiêm minh làm ra sao? Huynh đệ kết nghĩa của nam nhân ta cũng bị ngươi bắt, chẳng lẽ ta cũng không thể tới sao?
Nam nhân của nàng!? Hai quả đấm Lan Hầu bên trong tay áo nắm chặt một cái, hít một hơi buông ra nói:
- Tiếu Tiếu…
- Tiếu Tiếu là cái tên ngươi có thể gọi được sao?!
Trương Thiên Tiếu thình lình xoay người, ưỡn ngực ép lên trước một bước:
- Tên súc sinh mặt người lòng thú ngươi có tư cách gì gọi ta như vậy?
Thiếu chút nữa bị bộ ngực cao ngất chạm phải, Lan Hầu lui về phía sau một bước, than thở:
- Ta không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn mượn cơ hội này ngay mặt xác nhận xem y và nàng có hợp nhau không. Nếu y thích nàng thật lòng, ta sẽ không có ý kiến gì, nếu như muốn bám lấy nàng lợi dụng leo lên, ta không tha cho y!
Trương Thiên Tiếu thình lình bật cười to, hết sức mỹ lệ động lòng người, dường như thiếu chút nữa cười ra nước mắt, phảng phất nghe được chuyện nực cười nhất trên đời. Ngóc tay ngọc của nàng đâm mạnh vào ngực Lan Hầu, hùng hổ ép người nói:
- Lợi dụng bám lấy leo lên cũng tốt hơn ngươi! Ai cũng có tư cách nói lời này, duy chỉ có ngươi không có tư cách! Ngươi là gì của ta, dựa vào cái gì quản ta!? Bàn về chức vị chúng ta cũng tương đương, cũng không bị ngươi tiết chế, đến phiên ngươi tới quản ta sao!? Ta chỉ hỏi ngươi có chịu thả huynh đệ kết nghĩa của nam nhân ta ra hay không?!
-----------
Ngục giam mở rộng ra, Bồ Nhất Công đích thân mở cửa phòng giam, cười nói:
- Đại Đô Đốc mở một góc lưới, các ngươi có thể đi rồi!
Bên trong phòng giam ba người nhìn nhau, Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, đoán chừng là Lan Hầu đã có liên lạc với Hồng Trần Tiên Tử xác nhận. Lần này có thể nói là mất hết mặt mũi trước Hồng Trần Tiên Tử, sau này thật sự là không có mặt mũi gặp lại nàng.
Trên đường từ bên trong đi ra bên ngoài, Miêu Nghị chắp tay hỏi:
- Phán quan Đại nhân, mấy thị nữ của chúng ta không biết xử trí như thế nào?
Bồ Nhất Công cười nói:
- Đại Đô Đốc nói thả hết, đi thôi!
Lời nói cử chỉ của lão trở nên khách sáo hơn trước đây không ít, thật ra lão cũng cho rằng lần trước Miêu Nghị gặp mặt Lan Hầu đã phát huy tác dụng.
---------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 462-2: Đại nghĩa diệt thân (Hạ)
Chương 462-2: Đại nghĩa diệt thân (Hạ)