La Bình nhất thời có hơi khẩn trương, lại có chút mong đợi, sau lưng Nhậm Huyền Minh có phó hội trưởng Long Mậu Sâm làm chỗ dựa, bình thời chọc tức y không ít. Y cũng muốn Nhậm Huyền Minh chết, thế nhưng từ trước tới nay chưa tham dự loại chuyện giết người cướp của như vậy, không tránh được khẩn trương.
Nhìn lại ba người kia cũng lộ vẻ hờ hững, hoàn toàn là loại người khác với La Bình.
Bốn người theo đuôi Nhậm Huyền Minh ở xa xa, cũng không quấy rầy Nhậm Huyền Minh, đi theo cứ như vậy, dần dần cùng ra khỏi thành.
Rời đi khỏi thành mấy chục dặm, đột nhiên Miêu Nghị phất tay, vật cỡi Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cùng nhau gia tốc mau chóng đuổi tới, La Bình tụt lại sau khẩn trương cố gắng bắt kịp.
Rất nhanh Nhậm Huyền Minh cũng phát hiện động tĩnh sau lưng, vừa thấy là bọn Miêu Nghị, sắc mặt đại biến, lập tức giục long câu chạy nhanh hơn trước.
Tiếng long ngâm ong ong vang lên, Miêu Nghị đã vung Nghịch Lân thương trên tay lên, Hắc Thán lại phát lực một lần nữa, dần dần vượt lên trên bốn người đuổi theo, từ từ rút ngắn khoảng cách với Nhậm Huyền Minh.
La Bình thấy vậy sợ hết hồn hết vía, quả nhiên là sẽ hạ sát thủ với Nhậm Huyền Minh, quả nhiên những chư hầu này đều rất hung hãn, không có một người nào dễ trêu, hở chút là một mất một còn.
Mắt thấy Miêu Nghị phía sau càng đuổi càng gần, có thể nói là Nhậm Huyền Minh bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, rút kiếm đâm liền mấy kiếm vào mông long câu đang cỡi ép nó tăng tốc. Nhưng Miêu Nghị phía sau càng đuổi càng gần làm y không cách nào thoát khỏi, sắc mặt trắng bệch một mảnh.
Mắt thấy khoảng cách của hai bên đã rút ngắn đến mấy chục thước, Miêu Nghị cầm thương nơi tay chuẩn bị xuất thủ. Đột nhiên không trung xẹt qua một đạo lưu quang màu tím, vừa lao xuống đã lướt nhanh đi, bao bọc lấy Nhậm Huyền Minh đã nguy trong sớm tối bay thẳng lên không.
Trong chớp mắt đạo lưu quang kia biến mất ở chân trời, tốc độ cực nhanh, không phải là cước lực của Hắc Thán có thể đuổi kịp. Cho dù là có thể đuổi kịp, Miêu Nghị cũng không dám đuổi theo, tu sĩ Tử Liên!
Hắc Thán từ từ dừng ở ven đường, Miêu Nghị cầm thương nơi tay sa sầm nét mặt nhìn chăm chú về phương hướng lưu quang màu tím biến mất.
Bọn Triệu Phi cũng dừng ở phía sau hắn, hỏi:
- Là ai cứu đi tên kia?
La Bình mím chặt môi, trầm giọng nói:
- Hẳn là phó hội trưởng xuất thủ, chúng ta có thể đoán được Hô Diên gia sẽ không bỏ qua Nhậm Huyền Minh, chắc chắn phó hội trưởng cũng đoán được y sẽ gặp nguy hiểm trên đường! Tổ tiên Nhậm gia thật đúng là tích nhiều âm đức, có thể được Long phó hội trưởng che chở như vậy, cũng không biết Long phó hội trưởng muốn đem y đi đâu…
- Mất hứng!
Tư Không Vô Úy lộ vẻ không vui thu trường phủ lại.
Mấy người muốn báo thù tuyết hận, ai ngờ lại mất hứng mà về.
Trở lại đô thành, Miêu Nghị nhờ La Bình dẫn bọn họ đi gặp Hoa gia, bất kể người ta có giúp được mình hay không nhưng dù sao cũng đã xuất lực, hiện tại đã thoát khốn hẳn nên đi cảm tạ. Nếu như ngay cả chút thế thái nhân tình này cũng không hiểu, vậy sau này làm sao lăn lộn trên đời?!
Địa điểm nằm ở một tòa núi nhỏ phụ cận Ngọc Đô phong, đây là địa bàn thương hội, thành viên thương hội đô thành hầu như đều ở nơi này.
Hoa gia ít nhiều gì cũng coi như là có chút địa vị ở thương hội, có một gian viện tốt, ở đô thành tấc đất tấc vàng coi như là tương đối khá.
Ba người Miêu Nghị cũng có lòng kết giao Hoa gia, sau khi dâng lên ba phần lễ mọn đại biểu tâm ý của mình, Hoa gia cũng không khách sáo thu nhận. Có người đưa lễ tới cửa mà không thu thì thật là uổng phí, dĩ nhiên là cao hứng mời khách nhân ngồi xuống, tự có người ở dâng trà.
Ba người khách sáo cảm tạ một phen, Miêu Nghị nhắc lại chuyện trước đó đuổi theo Nhậm Huyền Minh, bất quá không có nói là đuổi giết, chỉ nói là muốn đuổi theo để làm nhục tiết hận một phen, thử hỏi:
- Không biết Hoa gia có biết Long phó hội trưởng đem Nhậm Huyền Minh đi đâu hay không?
La Bình nghe vậy âm thầm liếc mắt, sau đó nhìn Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy ngưng thần lắng nghe. Nhìn dáng vẻ đám người này còn chưa muốn bỏ qua cho Nhậm Huyền Minh, trình độ hung hãn quả nhiên không phải là tu sĩ thương hội đã quen cuộc sống an nhàn có thể so sánh, chỉ cần có cơ hội sẽ lập tức hạ sát thủ.
- Người trước trồng cây người sau được mát, Long Mậu Sâm đưa Nhậm Huyền Minh lên đường an toàn cũng là có nguyên nhân. Nghe nói năm xưa tổ tiên Nhậm Huyền Minh đã từng cứu mạng Long Mậu Sâm mấy lần, đối với Long Mậu Sâm ân đồng tái tạo, có thể nói không có tổ tiên Nhậm Huyền Minh, Long Mậu Sâm cũng không có cuộc sống yên ổn hôm nay. Dù sao Long Mậu Sâm lăn lộn nhiều năm ở giới tu hành, có chút quan hệ không có gì là kỳ quái, chắc là đưa Nhậm Huyền Minh đi tới một chỗ an toàn nào đó, về phần đi nơi nào vậy không phải là chuyện ta nên hỏi thăm.
Tựa hồ Hoa gia đoán được suy nghĩ của bọn Miêu Nghị, dường như không muốn nhiều chuyện, nói tới chỗ này đổi chủ đề, chỉ mũi Miêu Nghị than thở:
- Chuyện mấy ngày trước, tiểu tử ngươi thuần túy là không có gì mà gây chuyện. Vốn là lúc ấy đã không sao, tiểu tử ngươi muốn chết hay sao mà nhắc tới huynh đệ kết nghĩa Hoắc Lăng Tiêu của ngươi, quả thật là tự tìm phiền phức!
Ba người sửng sốt, Miêu Nghị lập tức chắp tay thỉnh giáo nói:
- Vì sao vậy?
Hoa gia cầm bầu rượu đưa lên miệng nhấp một hớp, dựa vào ghế chùi mép vài cái, sau đó giải thích:
- Lúc đầu ta cũng không biết, Bồ Nhất Công được lễ trọng của ngươi, sau đó ta bắt lão phải đãi rượu. Trong lúc uống rượu ta thuận tiện hỏi thăm chuyện của ngươi, nói ra mới hiểu được, vốn là trước đó lúc Bồ Nhất Công đi xin phép Lan Hầu quyết định, Lan Hầu đã quyết định thả sáu thị nữ của các ngươi, nhốt Hô Diên Thọ mười năm trừng phạt.
- Ai ngờ Bồ Nhất Công nhiều chuyện, nói ngươi là huynh đệ kết nghĩa của Hoắc Lăng Tiêu. Kết quả Lan Hầu lập tức biến sắc mặt, không những không thả người còn thuận miệng cho gán tội danh dung túng kẻ dưới hành hung cho các ngươi, bảo Hoắc Lăng Tiêu đích thân đến lãnh người. Ta hỏi ngươi, có phải huynh đệ kết nghĩa của ngươi có cừu oán với Lan Hầu hay không?
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ rằng nội tình là như vậy, nếu không phải là hiểu chuyện chạy tới đền đáp, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không biết sau chuyện này có ẩn giấu điều kỳ quái. Đây chính là chỗ lợi hại của mạng lưới giao thiệp quan hệ, ít nhất lần sau cũng biết chú ý, không tới nỗi lại thua thiệt lần thứ hai.
Miêu Nghị càng không biết nói gì, dở khóc dở cười nói:
- Hoa gia, vãn bối thật không biết bọn họ có thù hay không, nếu như biết sao dám nhắc tới, đó không phải là tìm chết sao?
- Ta nghĩ cũng phải!
Hoa gia không lo lắng gật đầu một cái, lại hớp một ngụm rượu...
Bọn Miêu Nghị từ chỗ Hoa gia trở lại trạch viện Ngọc Đô phong, mới từ bọn Tuyết nhi biết được vừa rồi Đô Đốc phủ đã cho người tới báo, ngày mai lúc mặt trời mọc Quân Sứ sẽ triệu kiến sáu người, dặn dò sáu người không được sai lầm.
---------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 463-2: Long Mậu Sâm (Hạ)
Chương 463-2: Long Mậu Sâm (Hạ)