Trải qua mấy ngày đêm cấp tốc phi hành, thời gian mặt trời mọc mặt trời lặn cũng có vẻ trở nên không bình thường. Miêu Nghị có chút ngạc nhiên, thợ mộc nói bởi vì đã gần tới Nam Cực băng cung, mùa này ở Nam Cực băng cung chỉ có đêm tối không có ban ngày.
Mặt biển phía dưới cũng bắt đầu xuất hiện những tảng băng nổi vụn vặn hoặc khối lớn, nhiệt độ cũng trở nên cực kỳ rét lạnh.
Dưới bầu trời đầy sao, trong gió lạnh mãnh liệt, trên cánh đồng tuyết mênh mông, trên đỉnh núi cao nguy nga sừng sững, một tòa lâu đài bằng băng cực lớn tỏa ra quang hoa mỹ lệ màu lam nhạt đứng vững trên đỉnh núi. Dưới trời sao mênh mông kia, trên không trung tòa lâu đài màu lam nhạt, còn có lưu quang huyết lệ tràn ngập các loại màu sắc không ngừng bắt đầu khởi động, tình cảnh này quả thực mỹ lệ đến mức làm cho người ta căm phẫn, giống như cảnh tượng chỉ có trong mộng huyễn, khiến Miêu Nghị nhìn thấy cũng kinh ngạc không dứt.
Không cần phải nói, tòa lâu đài bằng băng này chính là Nam Cực băng cung của Nam Cực lão tổ.
Một nhóm cấp tốc đáp xuống phía ngoài lâu đài bằng băng, Miêu Nghị vội vàng nhảy xuống giường hương phi, thợ mộc và thợ đá vác giường Hương phi giẫm lên băng tuyết đi về phía trước, Miêu Nghị theo sát bên cạnh.
Từ cửa băng cung xuất hiện một đôi nam nữ mặc áo lông trắng bước nhanh ra ngoài, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, có thể nói là Kim Đồng Ngọc Nữ.
Thợ mộc và thợ đá dừng lại, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ tiến lên khom mình hành lễ nói:
- Vãn bối bái kiến Phong phu nhân, phu nhân pháp giá đích thân tới, thật vẻ vang cho Nam Cực băng cung, lão tổ lệnh chúng ta ra nghênh đón!
Lão bản nương lười biếng nằm nghiêng trên giường Hương phi giường, lạnh lùng phất tay nói: - Không cần đa lễ.
Điệu bộ này của nàng khi ở khách sạn Phong Vân thật sự khó mà nhìn thấy.
Kim Đồng Ngọc Nữ tách ra hai bên, nhất tề đưa tay cùng mời nói:
- Mời!
Giường Hương phi một lần nữa đi về phía trước, còn thợ mộc và thợ đá cũng biến thành hai tên mộc đầu, phảng phất chính là tiêu chuẩn kiệu phu, Miêu Nghị cũng chỉ đi theo bên cạnh, cùng nhau tiến vào cánh cổng Băng cung.
Phía ngoài hàn phong lạnh thấu xương, nhưng vừa tiến vào đại môn liền cảm thấy một loại ấm áp như mùa xuân đang về, Miêu Nghị đang cảm thấy kỳ quái, không biết quang hoa màu lam nhạt mỹ lệ lóng lánh trong tầng băng dày kia là ở đâu ra.
Cỗ kiệu tiến vào chính sảnh trong cung mới hạ xuống, lúc này đã có không ít người tụ tập bên trong phòng khách, cũng đang chăm chú nhìn chiếc giường Hương phi hạ xioosng.
Miêu Nghị vén màn lụa, một đôi giầy thêu thêu hoa văn từ bên trong trướng bước ra, lão bản nương phong tình vạn chủng gợi cảm thướt tha, mỉm cười lộ diện, đi về phía mọi người.
Thợ mộc thu giường Hương phi, ba người cùng đi theo phía sau lão bản nương.
Một lão giả râu tóc bạc trắng, thể trạng dị thường khôi ngô, mặc áo lông trắng, từ trong đám người cười ha ha đi ra nghênh đón:
- Đệ muội đến rồi!
Lão bản nương tăng nhanh bước chân, tiến lên mấy bước, quyến rũ khom người hành lễ nói:
- Tiểu muội bái kiến Bạch đại ca, cung chúc đại ca thọ cùng trời đất!
- Đệ muội không cần đa lễ!
Lão giả mặt mày hồng hào, cười ha ha, tiến lên đỡ lấy nàng.
Người này chính là Nam Cực lão tổ Bạch Băng Hải! Thợ mộc âm thầm truyền âm cho Miêu Nghị giới thiệu.
Đệ muội? Trong lòng Miêu Nghị âm thầm nói thầm. Xem ra Phong Huyền quả nhiên giao hữu rộng lớn, người lớn tuổi như vậy cũng là bạn vong niên.
Ba người Miêu Nghị đứng phía sau lão bản nương cũng đi theo lão bản nương ôm quyền thi lễ.
Lão bản nương đứng dậy đã cầm một chiếc hộp ngọc trong tay, hai tay dâng lên nói:
- Chỉ là chút lễ mọn chúc thọ đại ca. Mong đại ca vui lòng nhận cho.
Nam Cực lão tổ Bạch Băng Hải cười ha ha, nhận lấy chiếc hộp, xoay người chỉ hướng mọi người:
- Đều là người quen, có lẽ cũng không cần ta giới thiệu.
- Bạch đại ca bận rộn. Tiểu muội sẽ không khách khí!
Lão bản nương cáo lễ một tiếng, chân thành đi đến đám người phía trước, cùng chào hỏi mọi người.
Miêu Nghị đi theo thợ mộc và thợ đá đi đến bên cạnh, đứng ở chỗ về hạ nhân, khoanh tay nhìn lão bản nương hàn huyên giao tế trong đám người. Có thể nhìn thấy không thiếu nam nhân dùng ánh mắt quét tới quét lui thân hình đầy gợi cảm thướt tha của lão bản nương, có một số thậm chí chỉ hận không thể nuốt lão bản nương vào bụng, âm thầm lặng lẽ nuốt nước miếng.
Lão bản nương nói chuyện với ai. Thợ mộc đều ở bên cạnh, lặng lẽ giới thiệu cho Miêu Nghị, đúng là làm Miêu Nghị mở rộng kiến thức. Cảm giác sâu sắc chuyến đi lần này không hề uổng phí, làm trễ nãi một chút thời gian tu hành cũng đáng giá, thật không ngờ lại có nhiều khách quý như vậy tới chúc thọ Nam Cực lão tổ.
Đại sảnh của băng cung này thật sự rất lớn, hơn một ngàn người tụ tập trong đại sảnh băng cung vẫn lộ ra vẻ trống trải.
Lúc này Kim Đồng Ngọc Nữ nhận nhiệm vụ đón khách lại dẫn bốn người đi vào, Miêu Nghị nhìn thấy người tới không khỏi ngẩn ra, bởi vì hắn biết người cầm đầu. Không phải là ai khác mà chính là Hắc Vân của Quỷ quốc, đi theo bên cạnh Hắc Vân là một thanh niên mặc áo đen tuấn tú, môi son ngọc diện. Thợ mộc cũng chỉ giới thiệu Hắc Vân, đối với thanh niên này hiển nhiên không nhận ra.
- Hắc Vân đến rồi!
Nam Cực lão tổ cười tiến lên mấy bước đón khách.
- Hắc Vân phụng mệnh gia sư đến đây chúc thọ lão tổ, cung chúc lão tổ thọ cùng trời đất!
Hắc Vân đưa tay ra sau, lấy ra một phần lễ vật, ngay sau đó lại kéo thanh niên tuấn tú đứng bên cạnh giới thiệu:
- Lão tổ, đây là khuyển tử Hắc Vô Nhai, đặc biệt mượn cơ hội mang đến nhận thức phong thái của lão tổ!
- Vãn bối Hắc Vô Nhai bái kiến lão tổ.
Hắc Vô Nhai chắp tay hành lễ nói.
Miêu Nghị chợt hiểu, thì ra là Hắc Vô Nhai, ở Tinh Túc hải người này che giấu vô cùng kín kẽ, vì vậy hắn không thấy rõ hình dáng, không ngờ sau khi tháo bỏ chiến giáp lại tuấn tú như vậy.
- Thiếu niên anh tài!
Lão tổ khách sáo nói một câu, đưa tay đỡ lấy, xoay người giới thiệu với mọi người. Không bao lâu, lại có bốn gã khách đi tới, thợ mộc truyền âm giới thiệu:
- Người của Tiên quốc các ngươi đến rồi, những ngời này ngươi có lẽ cũng biết. Người cầm đầu chính là tứ đệ tử của Mục Phàm Quân, Đường Quân, người đi bên cạnh xinh đẹp như vậy, lại có tư cách sóng vai đi cùng Đường Quân, nếu không nhầm chính là lục đệ tử của Mục Phàm Quân, Nguyệt Dao tiên tử, có lẽ cũng cố ý mang đến đây để mở mang kiến thức.
Hắn không nói sai, Miêu Nghị vừa nhìn đã nhận ra, chính là Đường Quân và Nguyệt Dao tiên tử, chẳng qua hôm nay Nguyệt Dao tiên tử không còn là nữ giả nam trang, khôi phục hình dáng, khiến Miêu Nghị có chút kinh hãi, không ngờ lão Tam lại xinh đẹp như vậy!
Bộ y phục tuyết trắng, mái tóc đen nhánh, kết đỉnh sau thùy, phía trên đeo ngọc trâm, nhìn tựa như Quan Âm Bồ Tát.
Khí chất điềm tĩnh thanh nhã, đôi mắt sáng tựa trăng rằm, mũi ngọc môi son, khí sắc tự nhiên, vẻ thùy mị thanh tân so sánh với Hồng Trần tiên tử chỉ có hơn chớ không kém.
Đình Đình ngọc nữ đi phía trước, giống như Bạch Liên tiên tử, trong xinh đẹp lại lộ ra vẻ thanh nhã, giống như bạch ngọc tinh khiết, khiến đại sảnh băng cung thoáng chốc trở nên yên lặng, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía nàng.
---------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 540: Chúc thọ (2)
Chương 540: Chúc thọ (2)