Sau kịch liệt triền miên, không khí bên trong phòng tựa hồ cũng nồng đậm khó có thể hóa mở, Lão bản nương chịu đủ hành hạ, hai má đỏ hồng, đôi mắt tỉnh táo mê ly, mái tóc thấm mồ hôi bay tán loạn, vẫn thở hổn hển.
Kéo nàng lại gần, vuốt ve tấm lưng mềm mịn bóng loáng của nàng, Miêu Nghị hôn lên vành tai nàng, tựa hồ có chút không dám tin nói:
- Đây là lần đầu tiên của ngươi sao?
Lão bản nương cấu một cái lên hông của hắn:
- Ngươi muốn nói gì? Được tiện nghi lại muốn khoe mẽ sao?
- Chẳng qua là ta không nghĩ tới... Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.
- Không phải lần đầu tiên thì không trách nhiệm có phải không?
- Đúng! Đây chẳng qua là xảy ra chút chuyện không nên xảy ra với một nữ nhân khác, cước bộ của ta sẽ không dừng lại ở nữ nhân khác, hôm nay ngươi là nữ nhân của ta!
- Súc sinh! Cút!
Lão bản nương cắn răng đẩy hắn ra, thuận tay giật một tấm thảm bọc quanh thân thể mềm mại, rúc vào bên cạnh, đưa lưng về phía Miêu Nghị nói.
Miêu Nghị lại áp tới gần, Lão bản nương trầm giọng nói:
- Đừng đụng vào ta! Cút! Ngươi hãy xem tối nay, giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì. Lấy tay của ngươi ra đi, cút!
Miêu Nghị không biết nói gì, yên lặng xuống giường, nhặt y phục mặc lên người, khi hắn đi tới cửa, lại nghe Lão bản nương thấp giọng hô:
- Ngươi đi đâu vậy?
- Không phải ngươi kêu ta lăn đi sao?
Miêu Nghị quay đầu lại.
Lão bản nương dường như nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trễ như vậy ngươi từ phòng ta lén lút đi ra ngoài còn có thể là chuyện gì? Ngươi kêu người khác nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào? Sáng mai... chờ ta đi ra ngoài, ngươi hãy đi!
Miêu Nghị “A” lên một tiếng, lại trở lại bên giường, nhanh chóng cởi áo nới dây lưng. Sau đó đưa tay kéo tấm thảm đang bọc quanh người Lão bản nương, để lộ vóc người ngạo nghễ ra ngoài, đè lên.
Lão bản nương thất thanh thấp giọng hô:
- Ngươi làm gì vậy? Buông ra! Không được, ta không….!
- Vân Tri Thu!
Miêu Nghị đột nhiên quát lên.
Lão bản nương trong nháy mắt ngưng phản kháng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn gương mặt trước mắt, hai cánh tay vốn phản kháng đột nhiên ôm lấy hắn, chủ động hôn hắn nói:
- Hôn ta đi!
Hai người trần truồng quấn chặt vào với nhau, tiếp tục liều lĩnh điên cuồng...
Trời đã sáng!
Trên giường, ngực bụng nam nhân dán chặt vào tấm lưng bóng loáng của nữ nhân, hai thân hình co rúc vào với nhau, tay nam nhân vuốt ve bộ ngực đầy đặn mềm mại của nữ nhân.
- Quay lưng đi!
Ôm nhau một đêm vô hạn thỏa mãn, Lão bản nương chui khỏi lồng ngực Miêu Nghị, đẩy Miêu Nghị qua một bên.
Lại dùng thảm che đầu Miêu Nghị, bước xuống giường nhặt y phục trên mặt đất để che giấu thân hình của mình, nhưng ở trên giường, Miêu Nghị kéo chiếc thảm trên đầu xuống, quay đầu nhìn lại, mỉm cười nhìn nàng mặc quần áo. Lão bản nương mắc cỡ không biết làm thế nào, hơn nữa gian phòng này cũng không có chỗ nào có thể giấu mình, chỉ có thể ôm y phục che ngực, trừng mắt nhìn hắn.
- Ngươi đẹp thật! Ngươi là nữ nhân đẹp nhất ta từng gặp trên đời!
Miêu Nghị đột nhiên nói.
Lời ngon tiếng ngọt như thế, cộng thêm nụ cười ôn nhu trên mặt hắn, khiến cho toàn thân Lão bản nương giống như có dòng điện chạy qua, giờ khắc này, trong lòng nàng mới là đẹp nhất.
Cho nên khẽ cắn môi, không thèm để ý đến tên ác nhân trên giường nữa, mặc quần áo vào, thật sự là thẹn thùng vô hạn, hai má đỏ hồng.
Nhưng vẻ thẹn thùng của nàng càng làm ánh mắt người nào đó khó có thể dịch chuyển, đường cong thướt tha đến mức làm người ta muốn phun máu.
Miêu Nghị nhìn ngây người, trong số những nữ nhân hắn từng tiếp xúc thân mật, bàn về tư thái quyến rũ gợi cảm, thật sự không có ai có thể so sánh với người trước mắt, cơ thể hương diễm gần ngay trong gang tấc, chứ không phải nhìn thấy trong khe hở giữa hai tầng. Trước đó, cho dù là ngày hôm qua, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể có được nữ nhân này, khi vừa tới khách sạn Phong Vân hắn chưa từng nghĩ mình có thể chiếm được Lão bản nương của khách sạn, một nữ nhân chỉ có thể làm hắn nhìn lên ao ước.
Mặc xong, Lão bản nương nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Liếc nhìn ánh mắt Miêu Nghị nhìn mình có chút say mê, ánh mắt của nàng bỗng trở nên phức tạp, âm thầm thở dài, xoay người đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, cầm lược lên từ từ chải mái tóc xốc xếch sau cơn điên cuồng tối hôm qua.
Miêu Nghị nhanh chóng bò dậy mặc quần áo, đi tới phía sau nàng, cầm lấy chiếc lược trên tay nàng, hai người giằng co một lát, rút cuộc Lão bản nương buông tay. Miêu Nghị thường xuyên cắt tỉa mái tóc dài của mình thật ra cũng không ngượng tay, chậm rãi chải vuốt.
Lão bản nương nhìn hai người đứng sát nhau trong gương, cũng có chút ngây dại. Đây mới là cuộc sống mà nàng muốn.
Sau khi dần dần từ trong mộng ảo trở về thực tế, nàng thở dài nói:
- Ngưu Nhị, tối hôm qua ngươi có thích không?
- Thích.
Miêu Nghị cười hỏi ngược lại:
- Ngươi thích không?
Lão bản nương trả lời như không:
- Ngươi thích là tốt rồi! Ngươi cũng không chịu thiệt thòi gì đúng không? Cho nên sai khi đi ra khỏi cánh cửa này, coi như chuyện tối hôm qua chưa từng phát sinh. Có được không?
Miêu Nghị cười nói:
- Có thể làm như không có chuyện gì phát sinh sao? Ngươi có thể làm như vậy không?
Lão bản nương nhìn chính mình trong gương, mặt đầy khổ sở nói:
- Ngày hôm qua là ta quá kích động, ngươi cũng biết, đây không phải lần đầu tiên ta làm ra chuyện vọng động không để ý đến hậu quả như vậy, hi vọng ngươi có thể thông cảm. Cho nên…. ngươi không cần chịu trách nhiệm, tất cả đều là lỗi của ta, sau khi ra khỏi cánh cửa này, hãy quên chuyện tối hôm qua đi, coi như là một giấc mộng. - Làm sao có thể quên được? Ngươi có thể quên sao?
Miêu Nghị nhìn nàng trong tay, áp tay lên gương mặt của nàng.
- Lần đầu tiên của ngươi đã cho ta, ngươi đã là người của ta, ngươi quên rồi sao? Ngươi muốn làm gì? Còn muốn đợi Phong Huyền ra ngoài sao? Cho dù Phong Huyền có thể ra ngoài, ngươi làm sao đối mặt với hắn? Các ngươi còn có thể ở cùng nhau sao? Ta không tin Phong Huyền có thể đại độ như vậy, có thể làm như không có chuyện gì phát sinh.
Lão bản nương nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không thể nào ở cùng nhau! Chỉ cần hắn còn chưa ra ngoài, thì ta vẫn chờ hắn, chờ sau khi hắn ra ngoài, hết thảy đều sẽ kết thúc, ta sẽ cho hắn một công đạo, tóm lại tất cả đều là lỗi của ta.
Hai tay Miêu Nghị đặt lên vai của nàng:
- Làm sao có thể là lỗi của ngươi sai, nếu tối hôm qua ta không muốn, cũng không thể phát sinh chuyện như vậy, không cần ngươi thay ta gánh trách nhiệm. Vân Tri Thu, ngươi nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay, ngươi là nữ nhân của ta!
Lão bản nương đột nhiên gạt hai bàn tay của hắn, nhìn hắn ở trong gương, cười lạnh nói:
- Ta là nữ nhân của ngươi? Tại sao phải như vậy? Chỉ dựa vào chuyện tối qua ngươi ngủ với ta? Ngưu Nhị, ngươi có phải quá không biết tự lượng sức mình hay không? Ngươi biết hậu quả ở cùng với ta là gì không? Ngươi có năng lực có thể ở cùng với ta? Trong số những người ta qua lại, có người nào ngươi có thể chọc vào? Chỉ cần bất kỳ một người nào trong số bọn họ duỗi đầu ngón tay là có thể khiến ngươi chết không có chỗ chôn! Ta là nữ nhân của ngươi? Quả thực là buồn cười!
---------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 562-1: Lời ngon tiếng ngọt (1)
Chương 562-1: Lời ngon tiếng ngọt (1)