Tần Vi Vi ngẩng đầu, cố lấy dũng khí nói:
- Điều kiện tốt nhưng con không thích. Con từng định buông tay. Nhưng mà trong lòng con thực sự không thể quên được hắn. Người giới thiệu nhiều cho con như vậy, con không thể nhìn trúng một ai. Phụ thân, đại sự cả đời con, người cho con tự mình làm chủ một lần được không? Để cho tự mình lựa chọn được không? Mặc kệ là đúng hay sai, tất cả hậu quả nữ nhi sẽ gánh chịu. Tuyệt đối sẽ không hối hận.
Phanh.
Dương Khánh đột nhiên ra tay, tát một cái mạnh mẽ lên trên mặt Tần Vi Vi. Thực sự hắn không thể khống chế được lửa giận của mình nữa. Trực tiếp đánh cho Tần Vi Vi ngã xuống giường.
- Đại nhân.
Thanh Mai kinh hãi, nhanh chóng giữ chặt Dương Khánh.
Thanh Cúc thì tranh thủ đi qua đỡ lấy Tần Vi Vi, nàng giật mình nhìn về phía Dương Khánh. Đã nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dương Khánh động thủ với Tần Vi Vi.
- Tuyệt không hối hận? Đợi tới lúc hối hận thì muộn rồi.
Dương Khánh vung tay một cái, thoát khỏi Thanh Mai, giận không kiềm chế được mà chỉ vào Tần Vi Vi, tức giận nói:
- Đầu óc con vô nước rồi sao? Ta thật sự hận không thể bổ đầu con ra để nhìn kỹ, nhìn xem trong đầu con có phải vô nước thật không. Con từng thấy thê tử nhà ai chủ động thu xếp tiểu thiếp cho trượng phu nhà mình hay không? Sau lưng nhất định còn có nguyên nhân khó đoán ra. Bên kia rõ ràng là muốn dùng con khống chế ta. Một khi nắm lấy con, vậy chẳng khác nào nắm đúng yếu huyệt của ta. Chẳng lẽ con không nhìn ra một chút nào sao? Người ta đang lợi dụng cảm tình của con.
Tần Vi Vi vuốt mặt rồi đứng lên, hai mắt đẫm lệ:
- Là con không có đầu óc, con cũng muốn như phụ thân, thông minh tài giỏi. Con cũng ao ước là nhi nữ ruột của phụ thân. Dù chỉ kế thừa được chút thông minh tài trí của phụ thân cũng được. Cũng không cần mọi chuyện đều do phụ thân sắp xếp cho con. Con phát hiện ra mình tựa hồ giống như phế vật vô dụng vậy. Tuy rằng gấp gáp nhưng mà không thể giúp được gì. Tất cả con đường đều được phụ thân trải sẵn cho con đi. Đường tu hành dài đằng dẵng, nhiều năm như vậy con thậm chí còn không biết mình đang làm gì. Chỉ có lần này, con biết rõ ràng mình muốn làm gì. Con đưa ra quyết định này cũng không dễ dàng. Phụ thân, người thành toàn cho con một lần được không?
Thanh Mai, Thanh Trúc nhìn về phía Dương Khánh, hai người tương đối hiểu hắn.
Quả nhiên, câu con ao ước làm nữ nhi ruột của phụ thân đã kích thích tới Dương Khánh. Chỉ thấy thân thể Dương Khánh run rẩy, hô hấp dồn dập. Hai mắt lập tức đỏ bừng, hai tay nắm chặt, giống như chịu đả kích rất nặng.
Nói tới mức này, Thanh Mai và Thanh Cúc cho rằng Dương Khánh sẽ nới lỏng. Ai ngờ Dương Khánh trực tiếp rút ra một thanh đao từ trong túi trữ vật, ném lên trên mặt đất, gằn từng chữ:
- Trước khi đi ta đã từng nói cho cung chủ biết, việc này cho dù có giết ta, ta cũng không đồng ý. Ta cũng tặng lời này cho con, trừ phi là giết ta, nếu không ta tuyệt đối sẽ không đồng ý. Cho dù con hận ta cả đời cũng vậy.
Dứt lời hắn vươn chân đá ra, đá thanh đao tới chân Tần Vi Vi. Tiếp theo dứt khoát quay người rời đi, đây là câu trả lời thuyết phục cuối cùng của hắn.
Tần Vi Vi chán nản ngồi lên trên giường, vai run rẩy. Tiếng khóc nghẹn ngào vang lên, nước mắt rơi như mưa...
- Cái gì? Tần Vi Vi trở lại lãnh địa của mình?
Trong nội cung, sau khi được Tuyết nhi bẩm báo, Vân Tri Thu cảm thấy kinh ngạc. Đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo, dường như chuyện này cũng nằm trong dự liệu của nàng, cho nên nàng cũng không quá giật mình.
- Vâng.
Tuyết nhi trả lời:
- Dường như còn từng khóc.
Miêu Nghị ở một bên dựng tai nghe, nghe vậy cười ha hả:
- Ta nói rồi. Dương Khánh kia không có khả năng đồng ý. Vân đại cung chủ, ta nói nàng cần gì phải làm vậy. Qua việc này trong lòng Dương Khánh kia nhất định có oán hận.
Vân Tri Thu quay đầu lại cười nói:
- Bổn cung làm việc cần Hành tẩu như chàng tới chỉ dạy sao?
- Nàng...
Miêu Nghị nổi giận lôi đình, nữ nhân này không ngờ lại dám dùng thân phận chính thức tới áp chế mình. Hắn vừa mới duỗi tay ra đã bị Vân Tri Thu đánh vào tay một cái:
- Nàng cái gì mà nàng? Lúc đánh cờ thiếp đã nói rồi. Chàng thua thì thành thật cho thiếp một chút, nguyện đánh cuộc thì nguyện chịu thua.
...
Miêu Nghị im lặng trong chốc lát, thua vô cùng thê thảm a. Mất mặt như vậy hắn cũng không còn cách nào khác. Hắn cắn răng nói:
- Nàng cứ chậm rãi mà chơi đùa đi. Ta sợ gì chứ? Ta có thêm nữ nhân có gì mà không vui chứ? Nàng có bản lĩnh thì tìm thêm mấy người cho ta đi.
- Ồ? Chàng nói đó nhé.
Vân Tri Thu liếc xéo Miêu Nghị:
- Ngưu nhị, đây chính là chàng nói. Tới lúc đó đừng có hối hận.
Miêu Nghị chỉ vào mũi mình nói:
- Ta hối hận? Chỉ cần phu nhân như nàng can tâm tình nguyện, cho dù nàng tìm mấy người quái dị tới ta cũng thu nạp tất.
Hắn cũng không tin trong thiên hạ lại có nữ nhân hào phóng như vậy.
Vân Tri Thu hừ lạnh hai tiếng, nói với nhị nữ bên cạnh:
- Tuyết nhi, Thiên nhi, các ngươi nghe cho kỹ. Đây chính là bản thân chàng nói đó.
- Ta không muốn nói với người điên như nàng nữa. Lão tử đi tu luyện.
Miêu Nghị phất tay áo rời đi. Vừa rời khỏi chính sảnh hắn suy sụp, tinh thần phấn chấn vừa rồi tan biến. Vẻ mặt phiền muộn không thôi. Chuyện Tần Vi Vi cũng khiến cho hắn có chút hoảng hốt, không tự chủ được mà nhớ lại đoạn thời gian đánh cờ nhiều năm với Tần Vi Vi. Hắn thực sự nằm mơ cũng không ngờ Tần Vi Vi lại có ý với mình. Thậm chí là nguyện ý làm tiểu thiếp của hắn. Nghĩ vậy khiến cho hắn đột nhiên có chút lo lắng.
Mặc kệ nam nhân hay nữ nhân, một khi rơi vào trong vòng xoáy tình cảm, không ai có thể thờ ơ được. Tâm tư Miêu đại quan nhân rối loạn. Hắn thậm chí còn muốn đi tìm Tần Vi Vi nói chuyện. Thế nhưng mà hắn không có dũng khí, thậm chí còn có chút sợ hãi khi đối mặt với Tần Vi Vi.
Chuyện tới mức này, hắn cũng không ngốc. Hắn cũng nhìn ra Vân Tri Thu muốn dùng Tần Vi Vi để kiềm chế Dương Khánh.
Vân Tri Thu đứng trong chính sảnh, chắp tay nhìn ra không trung bên ngoài, than nhẹ một tiếng:
- Dương Khánh, nếu như ngươi không quy tâm. Để cho ngươi nắm giữ quyền lợi lớn như vậy trong thời gian dài tất sẽ thành hậu hoạn. Ngươi đang rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt.
Thiên nhi, Tuyết nhi đứng sau không có lên tiếng. Hai nàng không ngờ phu nhân lại kiêng kỵ Dương tổng quản như vậy.
Sau nửa tháng, pháp giá của Tứ gia đường quân từ Thiên Ngoại Thiên đích thân tới. Mang theo pháp chỉ của tiên thánh Mục Phàm Quân.
Theo đề nghị của Vân Tri Thu, ý chỉ giữ kín không nói ra. Đợi cho tới khi các điện chủ tới đông đủ. Tất cả mọi người tề tụ trong đại điện. Đường Quân Phương trước mặt mọi người tuyên chỉ: Thăng chức cho cung chủ Vân Tri Thu của Thần Lộ nhật hành cung lên Quân sử Thần Lộ. Trong vòng mười ngày giao toàn bộ sự vụ của Ngọc Đô phong lại cho đại quân sử Tông Trấn. Mặt khác còn ban thưởng nữ nhi Âu Dương Lang, Âu Dương Huyên của Tử Lộ quân sử Âu Dương Quang, lại thêm điện chủ Tần Vi Vi của Trấn Đình điện cho Miêu Nghị, chọn ngày lành tháng tốt thành hôn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1446: Thế không thể trái
Chương 1446: Thế không thể trái