TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1592: Cẩu quan

- Thiện?

Giọng nói của đối phương mang theo vài phần mỉa mai.

- Chẳng lẽ các ngươi muốn tới cửa cò kè mặc cả?

- Nếu không muốn thiện, ta cũng không cần dùng phương thức này gặp ngươi, một mình ta đến đây không được xem là thành ý hay sao?

Miêu Nghị đưa tay vuốt trán, xóa Linh Ẩn Nê đi, để lộ tu vi Kim Liên nhất phẩm của mình.

- Đây chính là thành ý của ta, muốn bàn hay không tùy ngươi, ngươi không muốn, ta sẽ rời đi, tuyệt không hai lời!

Nói tới đây hắn cũng hiểu hậu quả sau đó!

Trong rừng im lặng một lát, giọng nói đối phương lại vang lên.

- Dẫn hắn tới!

Phần phật, cành lá gốc cây già cách hắn mấy trượng rũ xuống, hào quang màu trắng xuất hiện, một lão nhân đi tới, cung kính nói:

- Thiên quan. Xin mời đi theo ta!

Miêu Nghị gật đầu, sau đó cùng bay trong khu rừng, trên đường Miêu Nghị vẫn ghi nhớ lộ tuyến, không biết làm sao, sương mù trong khu rừng bị người ta điều khiển, nó càng ngày càng nồng đậm, căn bản không thể nhìn xa, càng không thể quan sát địa hình.

Hai người đáp xuống dưới gốc đại thụ, dưới gốc cây có cái động to, Miêu Nghị đi vào thì phát hiện ánh sáng tối lại. Vừa quay đầu đã thấy cửa động khép lại.

Mặc dù nội tâm cảnh giác cao độ, hắn vẫn đi nhanh và trầm ổn, không thấy sắc mặt hắn có gì khác thường.

Mặt đất giống như mê cung, trên thông đạo thỉnh thoảng nhìn thấy dây leo, hắn đi qua nơi nào, thông đạo khép lại thật nhanh. Tầng đất phía sau khép lại thì phía trơớc mở ra, có thể phát hiện mình đang xâm nhập vào lòng đất.

Lại qua một thời gian, phía trước xuất hiện ánh sáng, một lâm viên dưới mặt đất xuất hiện, các loại sinh và kỳ hoa dị thảo có mặt khắp nơi, ở giữa còn có thực vật phát sát, nơi này có vài phần phong tình, thật sự không thua gì mùa xuân trên mặt đất.

Im ắng! Không biết vì sao nơi này im ắng như thế, Miêu Nghị cũng im lặng.

Miêu Nghị lạnh nhạt nhìn chung quanh, ánh nhìn bậc thang tại chính sảnh, tại đó có một nam nhân cao gầy áo trắng đang đứng, tướng mạo thường thường, bên người hắn có một nữ tử tuyệt sắc mặc quần áo lụa mỏng màu xanh, làn da trắng nõn sạch sẽ.

Sau khi tiểu yêu dẫn người tới đây, nam tử áo bào trắng nhìn sang, tiểu yêu cúi đầu lui ra.

Miêu Nghị đi lên bậc thang, hoàn toàn không quan tâm chung quanh.

Hai người đứng trên bậc thang tâm tình nặng nề, Miêu Nghị mang cho bọn họ áp lực không nhỏ, chỉ vì qua nhiều năm như vậy không có người nào xâm nhập Vong Ưu Lâm, càng không có người nào chạy loạn trong Vong Ưu Lâm, chỉ có tu vi Kim Liên nhất phẩm lại dùng thân phạm hiểm, không phải gan lớn chính là có cậy vào!

Hai người tránh ra một bên, nam tử áo trắng mời vào.

- Mời!

Miêu Nghị nhìn về phía trước không chớp mắt, một thân kim giáp rất có uy nghi và khí độ.

Vừa vào chính sảnh, khách và chủ ngồi xuống, đều có tiểu yêu dâng trà rót nước, Miêu Nghị nhìn nữ nhân ngồi tại vị trí nữ chủ nhân, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi chính là Tô Lục Nhi?

Nữ tử gật đầu:

- Là ta! Tô Lục Nhi đã là quá khứ, chuyện cũ nghĩ lại còn kinh, ta hiện tại là Thanh Mi.

Ánh mắt nhìn sang Miêu Nghị mang theo sầu lo khó che dấu.

- Ban Nguyệt Công?

Ánh mắt Miêu Nghị nhìn sang nam nhân trên chủ vị.

Ban Nguyệt Công hắng giọng, hắn không muốn dong dài với Miêu Nghị, trực tiếp hỏi:

- Ngươi nói việc thiện là thế nào?

Ánh mắt Miêu Nghị nhìn lên người Thanh Mi, nói:

- Phu quân trước kia của ngươi là đô thống Thiên đình, ngươi mưu tài sát hại mạng của hắn sao?

Thanh Mi lẳng lặng trả lời:

- Là ta giết hắn nhưng không có mưu tài sát hại mạng, lúc trước ủy thân cho hắn vốn định sống đến bạc đầu, ai ngờ tên kia là cầm thú, hắn vì nịnh nọt thượng quan, lại muốn ta đi thị tẩm, tuy ta là yêu nhưng cũng có tôn nghiêm, làm sao có thể thừa nhận nhục nhã như thế, trong nội tâm bi phẫn nên thừa dịp bất ngờ giết hắn, sau đó thoát đi, lúc ta thoát đi không đụng tới chút tài vật nào của hắn, nếu ngươi không tin, ta cũng không có biện pháp.

Nếu Mộ Dung Tinh Hoa tới nghe lời này chắc sẽ tức điên lên, Miêu Nghị nói:

- Nếu ngươi nói là thật, như vậy ta rất đồng tình với ngươi, muốn trách chỉ có thể trách ngươi có mắt không tròng nhìn người không đúng. Về phần ngươi nói thật hay giả không trọng yếu, ta tin hay không cũng chẳng trọng yếu, trọng yếu là ngươi giết hắn, mệnh quan Thiên đình mất mạng không phải chuyện nhỏ! Quan trọng hơn là, lần này ngươi có tên trong danh sách truy bắt, Thiên quyết định giải quyết án đọng, lần này hạ quyết tâm bắt ngươi về quy án.

Thanh Mi im lặng, nàng cũng hiểu tao ngộ bất hạnh của nàng, người ngoài nhiều lắm là đồng tình, sẽ không ai quan tâm nàng sống chết, đối với Thiên đình mà nói, nàng chỉ là con sâu cái kiến, thế gian này có quá nhiều con sâu cái kiến bất hạnh, dụng tâm chưa đến, Thiên đình có quan tâm nàng vi phạm luật trời hay không.

Đã trốn nhiều năm như vậy, nàng cho rằng việc này đã qua, trước kia cũng nghe tiếng gió Thiên đình bắt tội phạm, cũng không ngờ rơi xuống đầu nàng. Nghĩ đến đây càng bi phẫn, nói:

- Thiên hạ có nhiều kẻ tội ác tày trời, vì sao không quản, cứ nhắm vào ta không buông?

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Đối với Thiên đình mà nói, ngươi chỉ là tiểu nhân vật, là tiểu nhân vật không người hỏi thăm, thậm chí cũng không ai nhớ tới ngươi, nhưng lúc có người hỏi thăm thì ngươi chính là đào phạm, chắc ngươi không cần ta nhiều lời.

Ban Nguyệt Công:

- Phu thê chúng ta không muốn nghe ngươi giảng đạo lý, ngươi nói đi, rốt cuộc là việc thiện gì?

Miêu Nghị nói:

- Giao nàng ra, để ta mang nàng về kết án, ta cam đoan chuyện phu nhân sẽ không ảnh hưởng tới ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào?

Ầm!

Ban Nguyệt Công đập bàn đứng lên, tức giận nói:

- Đây tính toán là việc thiện chó má gì! Ngươi dám đùa nghịch ta, đừng tưởng rằng ngươi là người Thiên đình thì ra sợ ngươi, chỉ có tu vi Kim Liên mà dám tới đây hung hăng càn quấy, ta thấy ngươi chán sống rồi.

Không hài lòng hơn nửa câu, nổi giận muốn động thủ, lại bị phu nhân Thanh Mi của hắn giữ lại.

Nàng nhìn thấy Miêu Nghị mặt không đổi sắc uống trà, Thanh Mi đau khổ khuyên nhủ:

- Phu quân, ngồi xuống, không ngại nghe hắn nói đi.

Không phải nàng chưa từng tiếp xúc với người Thiên đình, trên thực tế năm đó nàng làm tiểu thiếp của đô thống đã tiếp xúc rất nhiều nhưng chưa thấy ai có phong cách hành sự như Miêu Nghị, nhất là tu vi Kim Liên nhất phẩm lại có thể xâm nhập Vong Ưu Lâm vô sự, còn dám đơn thương độc mã tới đây, ngược lại hắn càng không sợ hãi, đột nhiên nàng cảm thấy áp lực!

Ban Nguyệt Công cầm tay nàng, nội tâm kích động nói:

- Giao nàng ra ngoài chính là chết, ngàn vạn đừng nghỉ quẩn, ta sẽ giải quyết tên Thiên đình này.

Miêu Nghị nhìn phản ứng của Thanh Mi, nội tâm suy nghĩ, điểm đột phá chính là nữ nhân này, hắn thản nhiên nói:

- Giết ta dễ dàng, ngươi phải chuẩn bị gánh tội danh cho tốt, ta quá thời gian không quay về, đội ngũ Thiên đình sẽ vây công nơi đây.

Bị Thanh Mi dốc sức liều mạng ngăn cản Ban Nguyệt Công, Ban Nguyệt Công quát:

- Cẩu quan! Ít dọa nạt ta, đừng cho là ta không biết, các ngươi có không đến một ngàn thống lĩnh, phân tán ra bốn đuổi bắt một trăm người, mấy lính tôm tướng cua cũng dám đọng tới ta?

Đọc truyện chữ Full