Miêu Nghị nói:
- Gần năm trăm người phá vòng vây, ba chúng ta không tới mức xui xẻo như vậy chứ? Cho dù có người ngăn cản cũng không tới mức ngăn cản ba người chúng ta. Đến lúc đó ta làm tiên phong, mở đường phía trước. Hai người các ngươi theo sát hai bên ta. Chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới tinh môn là xong. Không cần lo lắng quá nhiều. Nhiều người cũng là chuyện tốt, có thể đục nước béo cò.
Mộ Dung Tinh Hoa ngạc nhiên, tiên phong là người đứng mũi chịu sào, tự nhiên cũng là nguy hiểm nhất. Nàng không ngờ Miêu Nghị lại chủ động nguyện ý ôm nguy hiểm lớn lao vào người. Nhưng mà vừa nghĩ tới lúc trước Miêu Nghị không để ý tới nguy hiểm mà một mình đi tới Vong Ưu Lâm gặp Ban Nguyệt Công nàng lại thỏai mái. Lúc này nàng mới hiểu rõ cái gì là đại khí. Nàng lặng lẽ nói:
- Ở đây tu vi ta cao nhất, vẫn để ta làm tiên phong đi.
Từ Đường Nhiên ở bên cạnh không nói gì lúc này nghe vậy kinh ngạc. Đây không giống như nữ nhân mà hắn quen biết. Nữ nhân này lúc trước lảng tránh nguy hiểm mà phản bội bên này. Hiện tại không ngờ lại chủ động đi nhận vị trí nguy hiểm nhất là tiên phong.
Miêu Nghị cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn nàng một cái.
Mộ Dung Tinh Hoa cười nói:
- Sao nào? Chẳng lẽ bởi vì ta là tình nhân của Tào Vạn Tường mà xem thường ta sao?
Miêu Nghị gật đầu:
- Quả thực là xem thường ngươi. Cũng không phải do ngươi là tình nhân của Tào Vạn Tường. Coi như ngươi là tình nhân của ta ta cũng xem thường ngươi. Bởi vì tu vi ngươi mặc dù cao lại không phải là đối thủ của ta. Nếu để ngươi tiên phong, không thể một đường nhanh chóng tiến lên mà nói, một khi trì trệ sẽ đem mạng hai người khác góm cho đủ số. Ta vì mạng mình cho nên mới làm vậy. Hai người các ngươi chỉ cần bảo vệ phía sau ta, theo sát sau ta là được... Không cần tranh cãi nữa, cứ quyết định như vậy đi.
Hắn khoát tay, chuyện cứ như vậy được quyết định.
Mộ Dung Tinh Hoa mỉm cười:
- Ngươi đã nắm chắc như vậy, vậy cứ theo lời ngươi nói đi.
Ba người tiếp tục chạy đi.
Nhưng mà thế cục biến hóa, có một ít tình huống cũng biến hóa theo. Khấu Văn Lam gặp phải vấn đề.
Một đám người dùng tinh linh liên lạc thủ hạ xong, Khấu Văn Hoàng không biết từ khi nào từ trong đám người tới bên cạnh hắn, truyền âm, hỏi:
- Lục đệ, trên tay đệ còn mấy thủ hạ?
Khấu Văn Lam khẽ giật mình, không biết vì sao đối phương lại hỏi như vậy. Hắn truyền âm trả lời:
- Ba, sao vậy?
Khấu Văn Hoàng lại nói:
- Bắt được mấy đào phạm?
Lần này Khấu Văn Lam im lặng, có chút do dự không biết có nên nói cho đối phương biết hay không.
Khấu Văn Hoàng lạnh nhạt nói tiếp một câu:
- Sao nào? Chẳng lẽ ngay cả huynh đệ nhà mình cũng đề phòng? Ta không muốn đệ hao binh tổn tướng, muốn bảo thủ hạ ta bảo hộ thủ hạ đệ một chút.
Khấu Văn Lam nghe vậy khẽ giật mình, đây quả thực là chuyện tốt. Hắn trả lời:
- Bắt được bốn.
- Bốn?
Khấu Văn Hoàng lập tức kinh ngạc, cần biết một trăm người kia cũng không dễ bắt như vậy. Cũng không phải là kẻ ngu chờ bị bắt. Hắn hỏi:
- Nếu như ta nhớ không nhầm thủ hạ đệ chỉ có bốn người được phái ra.
Khấu Văn Lam cười nói:
- Những năm này đệ ra ngoài cũng không phải là thùng cơm, cũng phí tâm tư kinh doanh.
Đây là chỗ tự ngạo của hắn, chỉ cần đám người Ngưu Hữu Đức có thể thuận lợi mang người về. Phụ mẫu hắn trong Khấu gia cũng có thể ra mặt nói chuyện, khi đó hắn cũng có thể nâng cao địa vị của mình.
Thiên đình sau khi nhất thống thiên hạ, đại bộ phận người lâu không có chiến sự, chỉ cần có chút công lao là biểu hiện có năng lực. Lần trước hắn đạp đổ Hạ Hầu Long Thành đã là một công lao. Hôm nay thủ hạ hắn phái ra tham dự khảo hạch Thiên đình lại có thể bộc lộ tài năng như vậy. Sau này ai còn dám nói hắn vô năng nữa chứ?
Ai ngờ Khấu Văn Hoàng có chút đau đầu nói:
- Liên hệ với người của đệ đi. Bảo bọn họ tới hợp binh với người chúng ta. Nhiều một người cũng thêm một phần lực lượng. Bảo người của đệ giao đào phạm cho người của ta. Tránh cho rơi vào trong tay người khác.
Câu nói sau cùng mới là quan trọng. Nghe lời nói phía trước Khấu Văn Lam còn cao hứng, nghe câu sau vẻ mặt Khấu Văn Lam lập tức cứng đờ. Dường như khó có thể tin được, trong lòng đột nhiên xuất hiện vài phần lửa giận.... Đem đào phạm giao cho ngươi, tới lúc đó chẳng khác nào giao thành tích cho ngươi. Đến lúc đó chúng ta còn hợp binh, giúp ngươi chém giết. Đây mà là bảo hộ sao?
- Tam ca, đệ làm được như vậy cũng không dễ dàng.
Khấu Văn Lam uyển chuyển biểu đạt ý tứ cự tuyệt. Địa vị trong gia tộc của hắn không bằng vị đường huynh này, cho nên không dám cứng rắn.
Khấu Văn Hoàng lạnh nhạt nói:
- Lão lục, tình huống bây giờ ngươi cũng nhìn thấy, chiếu theo tình hình này, rất có thể cuối cùng là mấy trăm người cùng xông về. Chúng ta cho dù có lợi hại hơn đi nữa cũng không cản được mấy người. Hơn nữa cho dù cản lại cũng không thể ngăn được người ta mang đào phạm đi. Loại tình huống này nếu như thành tích của chúng ta không hợp lại, cho dù ngươi có bắt được nhiều người như vậy, không lấy được thứ tự tốt cũng vô dụng. Không bằng tập trung đào phạm tới tay ta, cố gắng tranh thủ thứ tự tốt cho gia tộc. Lão lục, bây giờ không phải là lúc cân nhắc được mất của ngươi. Thân là người Khấu gia, nên cân nhắc vì danh dự của gia tộc. Đương nhiên ta cũng sẽ không khiến ngươi chịu thiệt. Bên gia tộc ta tự nhiên sẽ nói rõ.
Thế nhưng kết quả có thể giống nhau sao? Đến lúc đó cho dù có công thì cũng chỉ là dính quang mang của người ta. Trong lòng Khấu Văn Lam thực sự không cam lòng, đành phải mềm giọng hỏi:
- Đại ca vì sao không bảo người của huynh giao đào phạm cho chúng ta?
Sắc mặt Khấu Văn Hoàng trầm xuống, hỏi lại:
- Thủ hạ của ta có chín người, thủ hạ của ngươi sao có thể so sánh được? Thực lực mạnh hơn được sao? Thủ hạ ta bắt được mười một đào phạm. Toàn bộ đào phạm giao cho thủ hạ của ngươi, thủ hạ ngươi có thể bảo vệ thành tích được không? Đào phạm đặt trong tay ai là ổn thỏa nhất chẳng lẽ ngươi không biết rõ? Lão lục, lúc này không phải là lúc tư tâm quấy phá.
Chẳng lẽ ngươi không có tư tâm hay sao? Khấu Văn Lam rất muốn hỏi đối phương câu này. Nhưng mà hắn cũng biết Khấu Văn Lam nói vậy là có đạo lý. Đứng ở lập trường gia tộc mà nói, Khấu Văn Hoàng làm như vậy là đúng. Chỉ là hắn không cam lòng, dốc hết cơ hồ tất cả chỉ vì đánh cược một lần. Cứ như vậy buông tha quả thực không cam lòng.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Khấu Văn Hoàng nhìn vào, Khấu Văn Lam do dự mãi, cuối cùng vẫn kiên trì nói:
- Tam ca, đệ có bao nhiêu không dễ dàng huynh cũng biết. Huynh phải cho đệ cơ hội xuất đầu lộ diện chứ?
Trong mắt Khấu Văn Hoàng hiện lên vẻ giận dữ, nhưng mà Lục đệ đã nói tới mức này, nếu như hắn lại bức bách thì không ổn. Lại nói, ngươi ta chỉ cần không giao ngươi cũng không có biện pháp cưỡng ép người ta giao người ra. Hắn hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1625: Tướng ăn khó coi (Hạ)
Chương 1625: Tướng ăn khó coi (Hạ)