Miêu Nghị và Từ Đường Nhiên dường như cũng ý thức được gì đó, nhìn nhau. Biết rõ một ít chuyện không nên nói trước mặt nàng, hai người ngậm miệng, không lên tiếng nữa.
Lần khảo hạch này dường như có chút vấn đề, có thể nói là làm ra chút trò cười.
Nếu như giống như tất cả mọi người dự đoán, một khi chữ Lệnh vừa ra, trước tinh môn sẽ xảy ra một hồi chém giết. Nhưng mà lúc này hư không trước tinh môn lại yên tĩnh vô cùng, không có một chút động tĩnh nào. Đã là ngày thứ tám của vòng cuối khảo hạch, thế nhưng không ngờ lại không thấy bất luận kẻ nào tới phục mệnh.
Thanh Ngọc Lang luôn đi đi lại lại ở phía trước ban đầu dường như cũng không ý thức được điểm này. Sau khi ý thức được vấn đề, hắn cũng có chút xấu hổ. Bởi vì dường như hắn đã làm trận khảo hạch này thành trò cười. Ngàn tính vạn tính không ngờ lại không tính tới có một đám người bên ngoài ăn gian tập thể, mật báo cho thủ hạ mình bên trong.
Tới cuối cùng trên mặt Thanh Ngọc Lang cũng không còn kiên nhẫn, xám xịt mang người trốn đi.
Nhưng mà bây giờ mới trốn thì có tác dụng rắm gì nữa. Đám người xem bên ngoài đã sớm mật báo, ai sẽ chạy tới nơi này đụng phải hắn nữa?
Người ngồi trên ghế trên bậc thang không còn. Cao Quan không có khả năng ngồi ở đây chờ đợi. Ngày đầu tiên thấy tình huống không đúng đã đứng dậy đi vào trong điện.
Ngược lại đám người Khấu Văn Lam ở phía ngoài không chịu rời đi. Luôn ở đằng kia chờ, sợ bỏ sót cái gì. Chủ yếu là trong lòng lo lắng, không nhìn ra kết quả cuối cùng cho dù có đi nghỉ cũng là mất hồn mất vía, không tĩnh tâm được. Một đám người khoanh chân ngồi dưới đất chờ.
Đợi tới đếm ngược chỉ còn ba ngày, mọi âm thanh đều như biến mất, có người bắt đầu không sợ chết xông lên, Miêu đại quan nhân mang người xông lên.
Vốn Miêu Nghị còn muốn trốn tránh, chuẩn bị tới thời khắc cuối cùng mới lộ diện, ý đồ cũng thông báo cho Khấu Văn Lam.
Thế nhưng Khấu Văn Hoàng không chờ được, hắn lo lắng thời khắc mấu chốt năng lực đám người Miêu Nghị có hạn, không thể nào sống sót, chết trong hỗn loạn, sợ không giao được đào phạm tới tay thủ hạ hắn. Nhất là sau khi hỏi qua tu vi ba người này từ miệng Khấu Văn Lam, hắn càng không muốn chờ lâu, ước gì thu đào phạm từ tay ba người Miêu Nghị càng nhanh càng tốt.
Khấu Văn Lam không có biện pháp, hắn không có một biện pháp nào, đám người Miêu Nghị cũng chỉ có tuân theo.
Khấu Văn Hoàng bảo đám người Cừu Đãng Hãi tới tiếp ứng. Đám người này tuy rằng đáp ứng, nhưng mà không nhìn thấy con thỏ sẽ không giương cánh.
Tình huống trước mắt khiến cho ba người Miêu Nghị mắng thầm trong lòng. Hắn nhìn thấy chữ Lệnh lóng lánh phía xa. Nhìn thấy đã tới hạn mà đám người Cừu Đãng Hải tới tiếp ứng còn không có động tĩnh.
- Có người tới.
Đám người bên ngoài quan sát đột nhiên hiếu kỳ lên tiếng. Mọi người lập tức mở ra pháp nhãn nhìn về phía xa. Trong lòng hiếu kỳ ai mà to gan lớn mật như vậy.
Khấu Văn Lam khoanh chân mà ngồi lúc này đã đứng lên, hắn biết rõ đám người Miêu Nghị đã tới.
Điều khiến cho mọi người kỳ lạ là phương hướng phi hành của đám người Miêu Nghị dường như không giống chạy tới bên này.
Đương nhiên không phải chạy tới bên này, mục tiêu của Miêu Nghị không phải là chỗ đó, mà là chỗ đám người Cừu Đãng Hải ẩn thân.
Lập tức sắp tới gần, ai ngờ đột nhiên biến cố xảy ra. Trên tinh thể bên phải đột nhiên có một đám nhân mã như lưu tinh bay ra, vọt thẳng tới đám người Miêu Nghị.
Người cầm đầu cưỡi Băng Giáp Thiên âm thú, một thân mặc chiến giáp bằng hồng tinh cao cấp, eo nhỏ ngực lớn, tóc dài bồng bềnh, tay cầm hoành đao. Phiền Ngọc Phỉ mang theo vẻ mặt hung ác chạy tới, sau lưng nàng là chín người, đều khống chế Kim Cương ma điêu chạy theo.
Có trò hay để xem rồi. Đám người bên ngoài nhìn thấy lập tức nhảy dựng lên nhìn qua.
Một màn này khiến cho Khấu Văn Lam thiếu chút nữa cắn môi mình, khăn tay đã bị xé rách.
Trước đó nói chuyện Khấu Văn Hoàng đã đồng ý phái người đi tiếp ứng, nhưng mà bên Khấu Văn Hoàng đã đồng ý rồi lúc này lại an binh bất động, quả thực là đầu vô nước sao?
Bích Nguyệt phu nhân đang quan sát cũng lo lắng, tâm như bị treo lên cao.
Hạ Hầu Hổ Thành thì thầm nghĩ một tiếng không xong, sao lại quên chuyện này.
Hắn thầm nghĩ vậy là có ý khác, bởi vì hắn đáp ứng với huynh trưởng mình là Hạ Hầu Long Thành, sau khi đáp ứng hắn đưa tin cho Phiền Ngọc Phỉ muốn lấy tính mạng Từ Đường Nhiên. Hôm nay Từ Đường Nhiên giống như gặp quỷ tự nhiên xuất hiện đầu tiên, khiến cho thuộc hạ Phiền Ngọc Phỉ hắn cũng bị câu dẫn ra.
Tình huống bây giờ vô cùng rõ ràng, trận ác chiến chính thức ở ngay trước mắt, Phiền Ngọc Phỉ xuất hiện lúc này, ngàn vạn lần đừng làm cho nàng trở thành cái đích cho chúng nhân ngắm.
Người đã xuất hiện, hiện tại gọi về cũng không có ý nghĩa.
Sắc mặt Khấu Văn Lam vàng lên, căng cứng. Hắn vốn tưởng rằng chuyện tới mức này, tất cả mọi người đều muốn bảo tồn thực lực, chỉ cần đám người Ngưu Hữu Đức không tới bên này sẽ không có ai hành động thiếu suy nghĩ. Ai ngờ tính toán của hắn lại sai bét.
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn Phiền Ngọc Phỉ đang hùng hổ đánh tới, quay đầu lại quát:
- Dùng thuốc.
Sau đó hắn dẫn đùa trực tiếp nhét cả gốc Tinh hoa tiên thảo vào trong miệng. Nuốt toàn bộ vào, đây là thói quen từ lâu của hắn.
Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên nhìn thấy vậy khẩn trương cao độ, huống chi người cầm đầu của đối phương lại có tu vi Kim Liên bát phẩm. Tu vi những người khác cũng ngoài Kim Liên ngũ phẩm. Đội hình này căn bẩn không phải là thứ bọn họ có thể ngăn cản.
Miêu Nghị nhắc nhở một tiếng, sau đó lại thấy hắn làm một động tác. Hai người nhìn thấy vậy lập tức hiểu ý. Còn chưa đánh Miêu Nghị đã chuẩn bị cho việc trị thương. Nhưng mà đây quả thực là biện pháp tốt. Hai người nào có thể chần chờ được nữa, lập tức mỗi người nhét vào miệng mình một gốc Tinh hoa tiên thảo.
- Đừng hoảng. Cừu mỗ tới cứu đây.
Một tiếng gầm vang vọng, chấn động tinh không.
Lúc này không tiếp ứng cũng không được. Trên thân đám người Ngưu Hữu Đức này có bốn đào phạm, lại thêm tu vi đám người Ngưu Hữu Đức quá thấp. Đây quả thực là đưa chỗ tốt tới trước mặt người khác. Làm sao Cừu Đãng Hải có thể ngồi yên không để ý tới được chứ? Cừu Đãng Hải gầm lên một tiếng, suất lĩnh chín người chạy tới tiếp ứng.
Sắc mặt Phiền Ngọc Phỉ biến hóa, không ngờ còn có trợ thủ, nhìn bộ dáng giúp đỡ, thực lực dường như cũng không kém. Nàng cắn răng, vung đao quát:
- Giết.
Sắc mặt Hạ Hầu Hổ Thành cũng biến đổi, cũng không ngờ tới đám người Miêu Nghị này còn có người tới tiếp ứng.
Nhìn thấy người tiếp ứng xuất hiện, Khấu Văn Lam hơi thở dài một hơi. Nhưng mà vẻ mặt vẫn căng cứng như cũ.
Một đuổi một trốn, lại một bên tiếp ứng. Khoảng cách ba điểm không cách nhau là mấy. Nhưng mà người trốn chạy về phía người tiếp ứng, khoảng cách song phương tự nhiên rất nhanh được thu hẹp. Vượt trội hơn truy binh phía sau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1628: Đào phạm không ở trên người chúng ta (Hạ)
Chương 1628: Đào phạm không ở trên người chúng ta (Hạ)