Thiên Diện Yêu hồ không biết rõ tình hình, chỉ có thể im lặng. Ủy khuất ngượng ngùng cúi đầu xuống, thân thể lóe lên quang mang màu tím, hóa thành một đầu hồ ly xinh đẹp màu hồng nhạt, đáp xuống ngực Bích Nguyệt phu nhân. Bích Nguyệt phu nhân vuốt ve bộ lông của hồ ly, khẽ mỉm cười với hai người Miêu Nghị, cũng quay người rời đi.
Lúc này Miêu Nghị mới thở dài một hơi, lại chắp tay tiễn Khấu Văn Lam rời đi. Sau đó mới trở vào trong động quật.
Mất nhìn Từ Đường Nhiên ở trên giường đang nhét Tinh hoa tiên thảo vào trong miệng, Miêu Nghị ngồi ở một bên, cười lạnh nói:
- Từ Đường Nhiên, trình diễn không tệ lắm.
Mộ Dung Tinh Hoa ở bên cạnh nghe vậy buồn cười, âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm ngươi cũng làm không tệ.
Từ Đường Nhiên lại giật mình, nhanh chóng thi pháp nhìn qua ngoài động quật một lượt, thấy không có ai mới cười cười nói:
- Ngưu huynh, ta cũng là có ý tốt mà thôi. Làm như vậy cũng tốt cho mọi người. Trước đó ta không biết trên tay Ngưu huynh có nhiều đào phạm như vậy, nếu như biết rõ cũng sẽ không ủy khuất bản thân nhưu thế. Công lao huy hoàng ở đó, ai dám nói gì? Đương nhiên cũng là dính ánh sáng của Ngưu huynh.... Đây là một chút ít thứ trước kia thu được, chúng ta chia ba đi.
Hắn đem hai bộ chiến giáp hồng tinh mà mình nhặt được lấy ra, bề ngoài giống như muốn chia cho Miêu Nghị và Mộ Dung Tinh Hoa.
Miêu Nghị nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi vẫn nên giữ lại cho chính mình thì hơn.
Xoay người, hắn ném một cái nhẫn trữ vật về phía Mộ Dung Tinh Hoa.
Mộ Dung Tinh Hoa trực tiếp nhận lấy rồi xem xét bên trong. Bên trong có hai bộ chiến giáp hồng tinh của nữ nhân, còn có mười gốc Tiên hoa tinh thảo cùng với một trăm vạn khỏa Tiên Nguyên đan.
Nàng ngẩng đầu nhìn Miêu Nghị, đoán chừng có lẽ Miêu Nghị thu hoạch không nhỏ. Có thể thu được ba mươi lăm đào phạm là minh chứng tốt nhất. Nhưng mà nàng cũng không có để ý tới thu hoạch của Miêu Nghị. Biết rõ người ta cho dù không có cho nàng nàng cũng không thể nói gì. Hỏi càng không có ý tứ. Cho nên nàng cũng không có sĩ diện cãi láo, lặng lẽ thu lại.
Miêu Nghị vốn cũng chuẩn bị một cái nhẫn trữ vật có không ít thứ tốt cho Từ Đường Nhiên, nhưng mà thấy Từ Đường Nhiên đã tự mình kiếm được, cũng không cần phải cho thêm tên tiểu nhân này nữa.
Nói tới tiểu nhân, Miêu Nghị cũng có chút buồn cười. Ban đầu ở Âm sơn trở về, hắn vẫn muốn giết chết tên tiểu nhân Từ Đường Nhiên này. Không thể tưởng tượng được hai người còn có thể sánh vai đi tới lúc này. Nhưng mà nói đi thì nói lại, Từ Đường Nhiên này khi nên mềm cũng không khách khí chút nào, rất có biện pháp bo bo giữ mình. Một đại nam nhân nói khóc là khóc, nói quỳ là quỳ, quả thực không biết xấu hổ. Khiến cho người ta không tìm được cơ hội nổi lên sát tâm với hắn.
Thấy hắn không nhận đồ của mình, Từ Đường Nhiên kinh ngạc. Nhưng mà rất nhanh đã tỉnh ngộ, thu hoạch trên tay người ta nhất định sẽ không ít hơn bên hắn. Hắn luôn là người rất thức thời, không giống như lúc ở Âm sơn trở về đòi phân chia đồ vật. Lần này hắn câm miệng, nhìn là được, đừng có lên tiếng, tự làm mất mặt.
Miêu Nghị cũng khoanh chân ngồi một bên, thi pháp tăng tốc tiêu hóa dược hiệu của tinh hoa tiên thảo trong bụng. Thương thế của hắn cũng chưa có khỏi hẳn. Về phần bên ngoài tiếp tục đánh giết đã không còn liên quan tới bọn họ. Khảo hạch trăm năm cuối cùng bọn họ cũng sống qua. Kế tiếp chính là thời điểm trở về hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Mộ Dung Tinh Hoa nhìn hắn một cái, trong lòng có chút cảm khái. Cũng có chút may mắn về quyết định lúc trước. Nếu không chỉ sợ chưa hẳn có thể sống trở về.
Trong đám người vây xem, phục mệnh bên ngoài, trong lòng Khấu Văn Lam vui sướng. Trừ đám người Cừu Đãng Hải đang chém giết trong tinh không, những người khác sau khi phá vòng vây đều có thể trở về. Hơn trăm người trở vè, tổng cộng mới thu được mười ba phạm nhân về báo cáo. Ngay cả bằng một nửa bên Khấu Văn Lam cũng không được.
Trong lòng Khấu Văn Lam lặng lẽ tính toán, tăng thêm ba mươi lăm người bên hắn đã là bốn mươi tám. Cũng không biết trong tay đám người đang tự giết lẫn nhau trong tinh không có bao nhiêu. Xem ra hy vọng hắn thu được vị trí thứ nhất quả thực rất lớn.
Hiện tại hắn hy vọng bốn nhóm người kia đừng có tự giết lẫn nhau nữa. Chỉ cần đào phạm trong tay các nhóm người còn lại không thuộc về một nhóm người nào đó, như vậy vị trí thứ nhất cơ hồ đã là của hắn.
Trên thực tế vận khí của hắn rất tốt, chuyện xảy ra đúng như chờ mong của hắn.
Không có người có thể săn giết, Huy Khanh Nhan lập tức buông tha dây dưa với Phiền Ngọc Phỉ, nhanh chóng dùng tốc độ cao nhất chạy trối chết. Dùng hết tu vi chạy về phía điểm tập kết.
Không có biện pháp, thủ hạ nàng đã bị ba nhà khác liên thủ giết sạch, chỉ còn lại một mình nàng cuốn lấy Phiền Ngọc Phỉ không rời. Lại không có tọa kỵ, mà Cừu Đãng Hải và Bàng Lệnh Công lại dùng ánh mắt như sói đói nhìn về phía bên này. Biết nếu cứ như vậy sẽ không ổn cho nên nàng tranh thủ thời gian chạy trối chết.
Rốt cuộc cũng thoát thân, Phiền Ngọc Phỉ hận không thể làm thịt Huy Khanh Nhan. Thế nhưng nàng cũng không có tọa kỵ, đồng liêu cũng chết chỉ còn lại ba người. Tọa kỵ cũng chết hết trong tay Miêu Nghị. Thêm trên tay Cừu Đãng Hải và Bàng Lệnh Công đều có được pháp bảo không tệ, xem xét tình huống không ổn. Cừu Đãng Hải và Bàng Lệnh Công rất có thể sẽ ra tay với nàng. Nàng lập tức chạy theo sau Huy Khanh Nhan.
Quả nhiên Cừu Đãng Hải và Bàng Lệnh Công nhanh chóng đuổi giết tới.
Tốc độ không bằng hai người, dưới tình huống khẩn cấp, Phiền Ngọc Phỉ lập tức cắn răng truyền âm với Huy Khanh Nhan phía trước:
- Tiện nhân, ta và ngươi liên thủ, nếu không ai cũng đừng mong sống trở về.
Huy Khanh Nhan quay đầu lại nhìn, thấy vậy lập tức gật đầu nói:
- Được.
Nàng biết rõ lúc này Phiền Ngọc Phỉ cũng không dám hại mình, vì vậy hai người mới vừa rồi còn đánh nhau tới ngươi chết ta sống lập tức liên thủ.
Nhị nữ dẫn theo ba gã thủ hạ còn sót lại của Phiền Ngọc Phỉ, có thể nói là một đường vừa đánh vừa lui. Liên thủ, trường tiên giống như bụi gai của Phiền Ngọc Phỉ bảo hộ mấy người. Một trăm lẻ tám con thoi tam giác của Huy Khanh Nhan thì phụ trách công kích địch phía xa. Dưới sự hợp tác chân thành, Cừu Đãng Hải và Bàng Lệnh Công muốn nhẹ nhàng bắt được hai người cũng rất khó.
Một đám người vừa đánh vừa lui, trường tiên bao phủ lấy mấy người đáp xuống điểm tập kết. Pháp bảo được thu hồi, Phiền Ngọc Phỉ và Huy Khanh Nhan quay đầu nhìn nhau, đột nhiên đều quay sang một bên hừ lạnh một tiếng. Lại lật mặt.
Thân ở trên không trung nhưng không muốn đáp xuống, Bàng Lệnh Công và Cừu Đãng Hải nhìn nhau, cơ hồ đều không chào hỏi. Vừa rồi hai bên còn đang liên thủ đuổi giết, lúc này không nói hai lời lập tức chém giết nhau. Lại một đường đánh tới tinh không, thậm chí còn muốn dùng cơ hội cuối cùng này lấy thành tích trong tay đối phương, trở thành thứ của mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1653: Đệ nhất (Thượng)
Chương 1653: Đệ nhất (Thượng)