Miêu Nghị cố ý bày ra tràng diện này, công khai hành hình để người xem biết nguyên nhân chủ yếu, muốn tất cả mọi người hiểu đừng có cầm bối cảnh ra dọa người. Cho dù chết lão tử cũng có thể kéo các ngươi làm đệm lưng, bức lão tử vào đường cùng, vậy phải xem ai chết trước.
Sau khi ban ra một loạt pháp chỉ, Miêu Nghị quay người lại, vừa quay đầu đã sửng sốt.
Bởi vì không biết nhị tổng quản Lan Hương đi ra từ lúc nào, nàng đang đứng ở cửa ra vào, sắc mặt tái nhợt nhìn thi thể đầy đất.
Miêu Nghị nhìn sang Bảo Liên đang ngẩn người, hắn cau mày, không cần phải nói, ném một mình Lan Hương trong động thiên phúc địa không hỏi tới, người ta không đi ra xem mới là lạ.
Bảo Liên quay đầu lại nhìn liền sợ hãi, cũng phát hiện mình gây phiền toái cho Đại thống lĩnh, lúc này không biết nên làm gì cho phải.
Miêu Nghị từ sắc mặt lạnh lùng biến thành tươi cười, bước nhanh về phía trước và nói:
- Nhị tổng quản, thất nghinh thất nghinh, Ngưu mỗ xử lý công vụ, không thể kịp thời đón chào, kính xin rộng lòng tha thứ!
Cái gì gọi là xử lý công vụ? Lan Hương tức giận toàn thân phát run, lúc nàng đi ra đã muộn, Miêu Nghị đã sớm giết không ít người.
Tuy người ta không nói sai, thật là đang xử lý công vụ, nhưng công vụ này quá kinh tâm động phách.
- Ngươi...
Lan Hương không biết nên nói hắn cái gì mới tốt, chỉ vào hắn, nàng đành phải gật đầu nhưng nội tâm đang mắng: Ngươi giỏi lắm!
Nhiều lời vô ích, chuyện đã náo đến mức này, nàng cũng không làm chủ được, lúc này quay về Thủ Thành Cung.
Miêu Nghị nhìn sang hướng Thủ Thành Cung, hắn cũng không nói gì.
Bảo Liên đuổi theo sau hắn, nói:
- Đại nhân, ta thật sự... Ta nhìn thấy Ngọc Hư chân nhân ở đây, bởi vì lo lắng nên...
- Lần sau chú ý!
Miêu Nghị trả lời, không chú ý nhiều.
Có một số việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không nên mang chuyện này đổ lên người Bảo Liên, Bảo Liên không có tư cách gánh trách nhiệm lớn như vậy.
Bảo Liên lại âm thầm tự trách mình, giết nhiều người như vậy, giết nhiều gia nô quyền quý như thế, đây chính là đại sự, bố trí của Đại thống lĩnh bị hủy trên tay mình, việc này phải làm thế nào cho phải?
Những người xem bên ngoài phủ thống lĩnh cảm thán, bọn họ mang theo rung động tâm thần rời đi.
Vân Tri Thu đứng trên nóc nhà quan sát phản ứng của nhị tổng quản, nàng nhìn hướng nhị tổng quản rời đi, nàng cau mày lo nghĩ, quay đầu nói với mấy người phía sau:
- Nên chuẩn bị phải chuẩn bị, đi thôi!
Đám người lục tục rời đi, thiên binh thiên tướng không ngừng xử lý thi thể dưới đất.
Rất nhanh, nhị tổng quản Lan Hương vừa rời đi, Bích Nguyệt phu nhân đứng ngồi không yên, tự mình chạy tới, tự mình bay tới phủ thống lĩnh khu đông.
Không nhìn không biết, nàng không dám tin Miêu Nghị dám làm như thế.
Sắc mặt nàng tái nhợt, trong không khí đầy mùi máu tươi, thi thể đầy đất, máu chảy thành sông.
Có mấy cái đầu nàng vừa gặp ngày hôm qua trong Thủ Thành Cung, cả một đám hung hăng ngang ngược tố cáo Miêu Nghị, kết quả hôm nay đều biến thành người chết, tất cả đều chết trong tay Miêu Nghị! Đám người Đinh Quý đang trên đường quay về Hầu phủ, những người cáo trạng đều bị giết sạch!
Bích Nguyệt phu nhân không dám hình dung tình cảnh trước mắt, có chút chóng mặt, nên làm sao cho phải!
Nàng không dám nghĩ tới hậu quả của việc này, liên quan đến nhiều quyền quý như thế, hơn nữa phần lớn đều có địa vị cao như Thiên Nguyên Hầu, một khi liên thủ hỏi tội, Miêu Nghị đáng chết là đương nhiên, đến lúc đó nàng không thể thoát tội, đừng nói nàng, cho dù phu quân Thiên Nguyên Hầu của nàng cũng khó thoát tội trạng, hoàn toàn có thể bị kéo xuống, mà người bị kéo xuống không ai có kết quả tốt.
Nàng hiểu điểm này, Miêu Nghị dám làm chuyện lớn như thế dưới ánh mắt nàng, vừa ra tay là chém mấy ngàn người, đến lúc đó người ta sẽ hỏi vì sao nàng không ngăn cản, nếu trả lời một câu không phát hiện, ai mà tin nàng?
Đến lúc đó người liên tục hỏi dồn, nàng có trái ngon để ăn sao?
Nàng không có biện pháp giải thích.
Tên điên! Chỉ có tên điên mới có thể làm ra việc như vậy.
Bích Nguyệt phu nhân nhìn sang phủ thống lĩnh khu đông, thủ vệ không dám ngăn cản nàng.
Xông vào hậu viện của Miêu Nghị, càng làm Bích Nguyệt phu nhân tức lộn ruột là, Miêu Nghị mặc chiến giáp, giày còn vết máu lại cầm hoa thơm đưa lên mũi ngửi, bộ dáng như người phong nhã.
Miêu Nghị nghe tiếng quay người lại đã đã nhìn thấy Bích Nguyệt phu nhân đứng gần mình, hai người đối mặt với nhau.
- Bái kiến phu nhân!
Đứng quá gần, vừa chắp tay đã có thể nhìn thấy nửa bộ ngực no đủ của nàng, Miêu Nghị nhanh chóng lui ra sau hành lễ.
- Đang muốn đến Thủ Thành Cung gặp mặt phu nhân, không nghĩ tới phu nhân đã dời pháp giá tới đây, ty chức không thể tiếp đón từ xa!
Bích Nguyệt phu nhân tức giận nghiến răng nghiến lợi, nàng quát lớn:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi thật lớn mật! Dám dấu diếm tin tức không báo cho bổn phu nhân, ngươi bị tội gì!
- Phu nhân tức giận vì ta giết đám người bên ngoài sao?
Miêu Nghị cười ha hả, nội tâm đang nói phải làm nàng bớt giận, nếu không nữ nhân này sẽ làm ra chuyện gì đó, trước mắt nàng mới là người nguy hiểm nhất với hắn. Lập tức khom người chắp tay nói:
- Phu nhân lo ngại, việc này nhìn như hung hiểm nhưng thật ra không có việc gì.
- Khốn kiếp!
Bích Nguyệt phu nhân lớn tiếng mắng, nàng là phu nhân vũ mị mê người, học thức nho nhã cũng bị chọc giận chửi tục.
- Ba ngày!
Thấy nàng có xúc động ra tay, chính mình không phải đối thủ của nàng, nội tâm Miêu Nghị căng thẳng, hắn nhanh chóng ổn định nàng trước, quyết đoán giơ ba ngón tay lên và nói:
- Phu nhân cho ta thời gian ba ngày, ba ngày sau sẽ nhìn thấy rõ ràng, đến lúc đó phu nhân không có tội, ngược lại còn có công.
Thời gian ba ngày không thể nhìn thấy kết quả, hiện tại hắn bức thiết nên nói như thế, cho dù nói hưu nói vượn cũng phải ổn định nữ nhân này trước.
Kỳ thật hắn cũng không nắm chắc, lần này thuần túy là đánh cược một lần, đánh cược thắng thì không có việc gì, hắn có thể ổn thỏa làm Đại thống lĩnh. Đánh bạc thua cũng không sao, hắn cướp sạch mấy chục cửa hàng trong Thiên phố, đến lúc đó mang theo tài phú trở về Tiểu Thế Giới ăn trong nhiều năm.
Dù sao cũng không thiệt thòi, dựa vào cái gì không làm? Tóm lại hắn lên làm Đại thống lĩnh không thể chịu nổi khi bị một đám thương hộ hiếp đáp, đau dài không bằng đau ngắn!
Sau khi mình chạy đi, Bích Nguyệt phu nhân có phiền toái gì cũng không nằm trong phạm vi hắn lo lắng, mặc kệ Bích Nguyệt phu nhận tự giải quyết cho tốt.
Nói lời này quá dọa người, nhưng hiệu quả không tệ! Thấy hắn chắc chắn như thế, dù Bích Nguyệt phu nhân tức giận nhưng ít nhất không nóng giận mất khôn, cũng muốn biết nguyên nhân, nàng cắn răng nói:
- Tại sao phải chờ ba ngày?
Có thể nói chuyện là tốt rồi, chỉ sợ không có cơ hội nói chuyện!
Miêu Nghị làm ra bộ dạng tận tình khuyên bảo:
- Phu nhân! Mạng của Ngưu Hữu Đức dù tiện nhưng cũng tiếc mạng mình, làm sao dám mang mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn, thỉnh phu nhân minh giám!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1700: Bích Nguyệt phu nhân chóng mặt
Chương 1700: Bích Nguyệt phu nhân chóng mặt