TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1702: Thủ trưởng hoảng sợ (Hạ)

Thiên Nguyên Hầu cầm tinh linh như có điều suy nghĩ, hắn cảm thán, trả lời: Bích Nguyệt! Ngươi nha ngươi nha, ta nên nói ngươi cái gì mới tốt! Ngươi thân là thủ trưởng của hắn, cho dù biết rõ hắn làm như vậy, tại sao lại có suy nghĩ buông tha hắn? Ngươi làm thế cấp dưới nghĩ thế nào? Ngay cả ngươi cũng không làm chỗ dựa cho hắn, đương nhiên hắn phải nghĩ biện pháp bảo vệ mình, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra Ngưu Hữu Đức làm thế là tự bảo vệ mình sao? Được rồi, ngươi đừng quan tâm việc này, cũng đừng hỏi gì cả, tiếp tục giả bộ không biết cho ta.

Bích Nguyệt phu nhân: Ngươi nói đùa sao! Chuyện xảy ra trong địa bàn của ta, ta phải sắp xếp thế nào? Cấp trên truy cứu trách nhiệm, chỉ sợ ta không thoát liên quan.

Thiên Nguyên: Kết quả còn khó nói, cứ chờ xem! Một khi có việc, ta sẽ nghĩ biện pháp để Tào Vạn Tường đi ra gánh trách nhiệm.

Nghe hắn nói còn có biện pháp, Bích Nguyệt phu nhân hơi an tâm, tuy nam nhân này phong lưu thành tính nhưng có một điểm nàng xác nhận, hắn vẫn xem trọng tình nghĩa phu thê, sẽ không vứt bỏ chính mình. Nàng trả lời: Xảy ra chuyện lớn như thế, tại sao kết quả khó nói?

Thiên Nguyên: Đầu óc của ngươi sinh trưởng trên bộ ngực, việc này có nói với ngươi cũng không hiểu. Tóm lại ta chưa thể xác nhận, còn phải nhìn kỹ rồi nói. Nhớ kỹ! Ngươi không được nhúng tay vào việc này, tiếp tục giả vờ không biết cho ta, có chuyện gì ta sẽ nói với ngươi. Đừng nhúng tay bậy bạ, tránh gây trở ngại mà còn không thể giúp được gì.

Nghe hắn nói mình ngực to không não! Bích Nguyệt phu nhân cúi đầu nhìn nửa bộ ngực tuyêt trắng của mình lộ ra một nửa, nàng trả lời: Đi chết đi!

Cắt đứt liên lạc, Bích Nguyệt phu nhân quay đầu nhìn chằm chằm Miêu Nghị một lát.

Miêu Nghị tiến lên chắp tay, ai ngờ Bích Nguyệt phu nhân quay đầu lại nói:

- Chúng ta đi!

Nàng trực tiếp mang theo nhị tổng quản Lan Hương rời đi, làm Miêu Nghị sững sờ đứng nguyên tại chỗ, tình huống như thế nào? Hắn còn suy nghĩ biện pháp lừa gạt cho qua chuyện đấy.

Không bao lâu sau Bảo Liên đến, cầm vòng tay trữ vật đưa cho hắn, sau lưng nàng chính là Hoàng Phủ Quân Nhu, mái tóc mất trật tự, trên người còn có tro bụi và vết máu, cũng mất đi vẻ đoan trang xưa nay, bộ dạng chật vật không chịu nổi.

Miêu Nghị nhìn vòng tay trữ vật, lại nói với Bảo Liên:

- Đi tìm Phục thống lĩnh nói việc của Ngọc Hư chân nhân, Phục Thanh biết phải làm sao.

- Vâng!

Bảo Liên liên tục gật đầu, nàng nhanh chóng rời đi, nếu không sợ rằng người dưới không biết nặng nhẹ cho Ngọc Hư chân nhân ăn đau khổ.

Trong đình viện chỉ còn lại hai người, Miêu Nghị mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Quân Nhu chật vật không chịu nổi.

Hoàng Phủ Quân Nhu tức giận nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, căm hận nói:

- Ngưu Hữu Đức, Ngưu Đại thống lĩnh, sát phạt quyết đoán, ra lệnh một tiếng mấy ngàn đầu người rơi xuống đất, chúng ta ngoan ngoãn bó tay chờ bị bắt, uy phong thật to!

Miêu Nghị lại cười hỏi:

- Khẩu cung cấu kết ghi xong chưa?

Hoàng Phủ Quân Nhu cười lạnh:

- Đao đặt lên cổ ta, ta dám không ghi sao? Ngưu Hữu Đức, hôm nay ta đã thấy rõ ngươi là người nào rồi, hoàn toàn không có chút nhân tính, không niệm chút tình cảm nào cả!

- Cũng tốt hơn ngươi bảo Huyết Yêu giết ta nha? Ít nhất ta không muốn mạng ngươi, xem như chúng ta kết thúc ân oán!

Miêu Nghị cười nhạt, hắn tiến lên giải trừ phong ấn tu vi cho nàng, sau đó đưa vòng tay trữ vật tới.

- Đồ của ngươi trả lại cho ngươi, ta cũng không động tới đồ bên trong, ngươi thấy ta làm thế nào?

Hoàng Phủ Quân Nhu đoạt vòng tay trữ vật, nhanh chóng kiểm tra bên trong, cũng không ít đi cái gì, lúc này mới mang lên tay.

- Gây ra chuyện lớn như thế, không ai dám dấu diếm, ta sẽ chờ ngươi chết thế nào.

- Không nhọc ngươi quan tâm!

Miêu Nghị lại giơ tay tiễn khách:

- Niệm tình cũ, ngươi có thể mang tiểu nhị cửa hàng đi.

Hoàng Phủ Quân Nhu:

- Muốn đuổi ta đi sao? Cửa hàng của ta bị niêm phong, đồ vật bị lấy đi!

- Thời điểm nên bỏ niêm phong sẽ bỏ niêm phong, khách sạn trong Thiên phố có không ít phòng trống đấy. Về phần đồ vật bị lấy đi, trước khi chuyện này chưa chấm dứt đều là tang vật, tạm thời không thể giao cho ngươi!

Miêu Nghị lắc đầu, nhìn thấy nàng tức giận mốn động thủ, dứt khoát uy hiếp:

- Thừa dịp ta chưa đổi ý thì mang theo tiểu nhị rời đi, nếu chậm trễ chỉ có thể mang đầu người về, mới mấy ngàn đầu người chưa đủ dẹp loạn lửa giận trong lòng ta, ta không ngại lại giết một ít!

Nếu là lúc trước Hoàng Phủ Quân Nhu sẽ nói “Ngươi dám “, hôm nay nhìn thấy tràng cảnh đầu rơi bay loạn, nàng không dám nghi ngờ gia hỏa trước mặt dám làm như vậy, không dám cầm mạng nhỏ ra mạo hiểm, đành phải tức giận nói:

- Hôm nay ngươi bức ta quỳ xuống, ta sẽ hoàn trả nỗi nhục hôm nay.

Dứt lời nàng quay đầu bước đi.

Miêu Nghị cầu còn không được!

Nhìn Hoàng Phủ Quân Nhu rời đi, Miêu Nghị thầm thoải mái, chờ mong Hoàng Phủ Quân Nhu mau mau đi cáo trạng, Quần Anh hội thân là tai mắt của Thiên Đế, chỉ có nàng báo lên mới có thể nhanh chóng lọt vào tai Thiên Đế, hắn đoán chuyện lớn như thế này, ngay cả đồ vật của Quần Anh hội cũng bị mình tịch thu, có lẽ Hoàng Phủ Quân Nhu không có biện pháp giấu diếm.

Chỗ tốt khác chính là, hắn đắc tội nữ nhân này rất ác, xem chừng có thể thoát được nữ nhân này dây dưa, nếu không mình không thể nhịn được nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của nàng, muốn kết thúc cũng không được.

Chuyện kế tiếp không còn phần của hắn, hắn có thể làm chính là chờ, chính thức mặc cho số phận, không được thì bỏ chạy.

Chờ một chút Bảo Liên lại vào báo, nói là Ngọc Hư chân nhân cầu kiến, hắn cũng gặp.

Đợi Ngọc Hư chân nhân vừa vào, Miêu Nghị đứng lên khom người, nói:

- Chân nhân thứ tội, chân nhân chịu nhục là Ngưu Hữu Đức vô lễ, xin bồi tội với chân nhân!

Ngọc Hư chân nhân cười khổ, nói:

- Cùng quỳ với mọi người, ta không có gì, nhưng Đại thống lĩnh gì đại khai sát giới, chẳng lẽ Đại thống lĩnh không cân nhắc hậu quả trong đó?

- Chân nhân ngồi xuống rồi từ từ nói!

Miêu Nghị vươn tay ra mời, sau đó hắn lại thở dài nói:

- Chắc hẳn chân nhân cũng biết tình cảnh của ta lúc trước, ta cũng bị những cửa hàng kia bức bách không còn lựa chọn, lần này liên lụy chân nhân cũng là việc bất đắc dĩ, về phần hậu quả như thế nào, cứ chờ xem thôi.

Thấy hắn không muốn nhiều lời việc này, Ngọc Hư chân nhân cũng không hỏi nhiều, ánh mắt nhìn Miêu Nghị mang theo phức tạp. Năm đó mới vào Chính Khí Môn, đây là chàng trai thật tốt. Thậm chí sư huynh còn muốn bồi dưỡng hắn thành người nối nghiệp chưởng môn, vừa vào quan trường không khác gì vào chảo nhuộm, hiện tại giết mấy ngàn người mạng lại không chớp mắt cái nào, giết đầu người đầy đất, máu chảy thành sông, hắn tâm ngoan thủ lạt có thể nghĩ.

Duy nhất để hắn vui mừng là, đối đãi Ngọc Hư hắn vẫn cung kính như trước, có thể thấy được bản tính không mất đi...

Thiên phố cũng không chỉ có Mộ Dung Tinh Hoa liên hệ với Tào Vạn Tường, tất cả chưởng quầy lớn nhỏ sau khi nhìn thấy cảnh giết chóc vừa rồi. Bọn họ vừa về cửa hàng đã liên hệ với ông chủ sau lưng, liên tục báo cáo tình huống.

Đọc truyện chữ Full