TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1947: Không thể lưu hắn (Thượng)

Nếu người mình tra mình sẽ không ra kết quả gì, có thể nói giơ cao đánh khẽ, tuy cuối cùng răn dạy Phiền tướng quân lại hiển thị quyết tâm tuân thủ quân kỷ của nàng, sau chuyện này không ai dám nói nàng cái gì, còn có thể hóa giải Phiền tướng quân xấu hổ, thủ hạ cũng tin phục, từ đó dựng nên uy tín thủ trưởng của mình.

Ngự hạ đúng mực, rộng nghiêm tương tế, thể hiện năng lực của nàng.

- Quan sát những năm qua... Thánh chủ của chúng ta không đơn giản, đáng tiếc tu vi quá thấp, xem ra Bạch chủ cũng không có mò mẫm an bài người.

Mạnh Như truyền âm khen một câu, ngụ ý tán thành năng lực của Mục Phàm Quân.

- Đi thôi!

Trường Tôn Cư cười nói, hai người bay lên đuổi theo.

Chẳng những Mục Phàm Quân, những năm gần đây năm người Mục Phàm Quân thể hiện năng lực khống chế phi phàm, khống chế trăm vạn đại quân dưới trướng không thành vấn đề, thủ pháp cực kỳ lão đạo, cũng dẹp được không ít tiếng nói nghi vấn phía dưới, chủ tướng phía trên cực lực tuân lệnh, đền bù sở đoản tu vi chưa đủ, năm đội ngũ tiến vào trạng thái thích ứng bọn họ điều khiển.

Kể từ đó người so với người giận điên người, hàng so với hàng ném đi, Kim Mạn sốt ruột, Miêu đại Thánh chủ không đáng tin cậy ah! Năm Thánh chủ khác đã tiến vào quỹ đạo, cũng chỉ có Thánh chủ của mình vẫn nhàn nhã, không thể ngưng tụ nhân tâm không nói, ngược lại làm cho nhân tâm Vô Lượng một đạo rời rặc, đại đa số người không phục ah!

Không có việc gì cưỡi Hắc Thán đi dạo tinh không, lại bị cản lại, bị thỉnh trở lại.

- Ngươi lại chạy đi đâu? Ngươi chạy loạn khắp nơi làm gì? Ngươi nhìn năm Thánh chủ khác làm thế nào, ngươi có thể làm chút chính sự hay không? Ngươi không thể quan tâm quan tâm mọi người sao?

Kim Mạn không lịch sự trực tiếp đi vào cung tìm Thánh chủ, vừa vào sân nhìn thấy Miêu Nghị liền trách cứ, có thể nói là mắng thẳng mặt, làm gì xem Miêu Nghị là Thánh chủ.

Không phải nàng không muốn tôn trọng Thánh chủ này, mà là thật sự không tìm được điểm để nàng tôn trọng.

Kim Mạn không nghĩ ra so với năm Thánh chủ khác, Vô Lượng một đạo lại có mặt hàng này, cuối cùng chính là vấn đề nhân phẩm, gia hỏa này vốn là kẻ hèn hạ vô sỉ!

Nàng không tránh suy luận tới lần mình bị Miêu Nghị dò xét một lần, nhân phẩm của nam nhân dám sờ loạn lên người nữ nhân có thể nghĩ, nếu không vì sao năm Thánh chủ khác không loạn, chỉ có Thánh chủ nhà mình tay chân không sạch sẽ?

Có một số việc càng nghĩ càng giận, thật hận không thể bổ sống gia hỏa này, nhưng mà Thánh chủ không phải do nàng nói đổi là đổi.

Thấy đối phương trở mặt không lưu tình, mỗi lần gặp mặt đều răn dạy hắn như cháu trai, nội tâm Miêu Nghị cũng tức giận, nếu lão tử là Thánh chủ, nào có một chút bộ dạng của Thánh chủ?

Miêu Nghị thật muốn liều bất cứ giá nào với nàng, bởi vì tu vi đối phương quá đáng sợ, cũng chưa dốc sức liều mạng đã toi mạng, hắn không có khả năng gặp chuyện không may, nghĩ lại chỉ có thể chịu đựng, đợi đến lúc có cơ hội thoát thân, một ngày nào đó sẽ cho nàng đẹp mặt.

Hôm nay chỉ có thể cười khan, nói:

- Cũng không chạy loạn, chỉ muốn làm quen tình huống nơi đây.

Đương nhiên là nói dối, kỳ thật hắn muốn chạy trốn, ngây ngốc tại đây vài chục năm, lại không thể bỏ qua Lương Dong và Mễ Linh, nơi này càng là hang ổ phản tặc, khắp nơi là tai mắt phản tặc, không thể tìm ra sơ hở, mỗi lần chạy đi đều bị bắt về.

Kim Mạn sốt ruột khi thấy hắn không làm việc đàng hoàng, mà hắn cũng sốt ruột, khảo hạch Thiên đình sắp chấm dứt, đến lúc đó không thể quay về thì thảm, hắn mới không muốn ở chỗ này, chỉ muốn trở về làm đại thống lĩnh thiên nhai giàu chảy mỡ.

Hắn không về không được! Thê thiếp đều ở bên ngoài. Một khi mình không còn vị trí, kẻ thù nhiều như thế, người liên quan tới mình sẽ gặp chuyện không may.

Hắn không phải không có đối sách, hắn đã nghĩ kỹ, nếu thật không quay về được, hắn sẽ mang tin tức báo cho Thiên đình, nói cho Thiên đình mình bị bắt vào trong hàng ngũ phản tặc, Thiên đình biết rõ sẽ tìm biện pháp trấn an mình, sẽ không có người lộn xộn với người của hắn, chỉ cần mình đưa ra yêu cầu không phải quá phận, Thiên đình sẽ thỏa mãn.

Nhưng mà chưa tới tình trạng không chịu nổi, hắn không dùng chiêu này, bị Thiên đình an bài nằm vùng tại nơi quỷ quái này quá nguy hiểm. Thời gian ở càng lâu, khả năng bạo lộ càng lớn, làm không tốt còn liên lụy đám người Vân Ngạo Thiên.

- Quen thuộc tình huống, ngươi biết rõ tất cả tình huống thì thế nào? Ngươi nhìn năm Thánh chủ khác, thường xuyên trao đổi câu thông đội ngũ, đã đạt được không ít người tán thành, mà ngươi thì sao? Ngươi trừ tu luyện chính là đi dạo! Ta cho ngươi biết, ngươi lại tiếp tục như vậy, cẩn thận cấp dưới phát động binh biến. Tìm đúng cơ hội tiên trảm hậu tấu làm thịt ngươi trước, đến lúc đó ván đã đóng thuyền ta cũng không cứu ngươi được!

Kim Mạn giận dữ.

Binh biến? Mẹ kiếp, vậy cũng quá nguy hiểm, không thể ở lại đây lâu! Nội tâm Miêu Nghị rùng mình, nói:

- Ta cũng có tình huống quan tâm, ta quan tâm tình hình đám người khảo hạch.

Chuyện này cũng không phải giả, hắn vẫn chú ý tình hình Thiên đình khảo hạch, tất cả nhân viên khảo hạch đều bị giải về hang ổ phản tặc điều tra, thân phận của hắn dễ dàng tìm hiểu tin tức. Tùy tiện bảo Lương Dong hoặc Mễ Linh hỏi sẽ rõ.

Người tham gia khảo hạch thê thảm, đội ngũ hơn một trăm tám mươi vạn đã bị diệt hơn một trăm vạn. Hôm nay cách thời gian khảo hạch chấm dứt còn mười năm, mười năm nữa không biết còn bao nhiêu người còn sống quay về, cấp trên ra lệnh một tiếng, mạng cấp dưới tiện như con kiến.

Trên thực tế hắn âm thầm may mắn, lúc ấy nếu không gặp mặt đám Vân Ngạo Thiên, lại không tu hành công pháp phản tặc nhận ra, chính mình chạy loạn không có kết cục tốt hơn nơi nào.

Kim Mạn tức giận hỏi lại:

- Còn làm gì? Chỉ những người này? Những tin tức này tùy tiện hỏi một tiếng là biết, có thể phí bao nhiêu thời gian của ngươi?

Mắng chửi đi! Miêu Nghị cúi đầu, hắn cúi đầu nghe mắng, trong nội tâm an ủi mình, quân tử báo thù không vội nhất thời...

- Lại bị kéo trở về?

Trong một thạch điện giữa sườn núi rống, Mục Phàm Quân đi dạo trong hoa viên, nhàn nhạt hỏi rõ.

An Như Ngọc nhu thuận trả lời:

- Vâng!

Hôm nay Mục Phàm Quân đã cho An Như Ngọc và Tông Trấn đi theo hầu cận bên người, hai nữ nhân bị Trường Tôn Cư an bài cũng bị đưa đi, nàng muốn sử dụng người mình tin tưởng.

Tông Trấn và An Như Ngọc không ngờ sư tôn trở thành lục đạo Thánh chủ của phản tặc.

Mục Phàm Quân hỏi:

- Hắn chạy đi bao nhiêu lần?

An Như Ngọc nói:

- Bình quân hai năm một lần.

Mục Phàm Quân:

- Như Ngọc, con rể của ngươi không an phận, xem ra nơi này không thể lưu hắn! Hiển nhiên hắn chưa bao giờ buông tha suy nghĩ thoát đi, khảo hạch Thiên đình sắp chấm dứt, sợ rằng hắn rất sốt ruột, có lẽ hắn sẽ bí quá hóa liều.

An Như Ngọc không lên tiếng, nàng cũng không đánh giá gì, đứng trên lập trường của nàng hi vọng Miêu Nghị trở về với con gái của nàng, tư vị nữ nhân thủ tiết không dễ chịu, xem bộ dạng sư tôn chuẩn bị sống lâu dài trong địa ngục, nàng cũng không nói cái gì.

Đọc truyện chữ Full