TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1974: Thiên ân mênh mông

Mọi người trên và dưới núi nghe đều giật nảy mình, tưởng đâu đã nghe lầm. Nhưng Cao Quan thốt ra từng chữ rõ ràng, không thể sai được. Cao Quan cũng sẽ không ban thiên chỉ bậy bạ, trừ phi chán sống nếu không chẳng ai giả tuyền thiên chỉ. Cao Quan có là cận thần gần gũi bên Thiên Đế cỡ nào cũng không thể làm chuyện đó được.

Thưởng cho Tử Kim đan và thăng chức lên nhất tiết thượng tướng giáp tím không có gì, nhưng Thiên Đế phát đặc chỉ thăng Vương Định Triêu lên làm Tổng Trấn Thiên Nhai, còn thích vị trí Tổng Trấn nào thì tùy gã chọn.

Biết bao người thầm rít gào. Mãi đến bây giờ mọi người đều cho rằng thứ hạng sát hạch vào tốp tám ngàn hạng đầu là có thể làm đại thống lĩnh Thiên Nhai, không ngờ hạng nhất sát hạch được Thiên Đế đặc chỉ thăng chức thành Tổng Trấn Thiên Nhai, còn tùy ý chọn.

Trời ạ! Lên làm đại thống lĩnh Thiên Nhai đã là điều bao người khao khát, nếu không có sát hạch lần này, người không có bối cảnh hầu như không chút hy vọng. Vương Định Triêu một hơi nhảy lên thành Tổng Trấn Thiên Nhai, lạch trời quá rộng khiến người không cách nào tưởng tượng. Bớt đi vạn năm phấn đấu là mục tiêu bao nhiêu người phấn đấu suốt đời cũng không thể với tới, tu vi cảnh giới Kim Liên mà sắp trở thành Tổng Trấn Thiên Nhai.

Đằng Phi đứng cạnh Cao Quan nghe được cũng giật nảy mình. Kim Liên thăng lên nhất tiết thượng tướng giáp tím thì thôi, một số tử đệ quyền quý có thế lực bối cảnh vận tác thì có khả năng cảnh giới Kim Liên lên làm chức Tổng Trấn, nhưng chỉ giới hạn chức vị Tổng Trấn bình thường. Tổng Trấn Thiên Nhai ít ỏi, dù là tử đệ quyền quý cũng không thể leo lên cao trong tu vi cảnh giới Kim Liên. Chưa đến cảnh giới Thải Liên thì đừng mơ, tình hình vượt tu vi bò lên thế nào chỉ vào năm xưa đại chiến lập công lớn mới có khả năng, bình thường không thể xảy ra chuyện này. Thiên Đế đặc biệt phá lệ cho Vương Định Triêu, phần thưởng rất phong phú.

Trên và dưới núi vô số ánh mắt hâm mộ ghen tỵ nhìn Vương Định Triêu chằm chằm, đã được kiến thức cái gì gọi là một bước lên tận mây xong, chớp mắt từ lôm côm đến ngồi trên mây.

Phần thưởng phong phú rồi Thiên Đế còn muốn tiếp kiến Vương Định Triêu trong Thiên Cung. Tu sĩ Kim Liên có mấy người được cơ hội đi Thiên Cung? Mấy người có cơ hội biết Thiên Cung hình dạng như thế nào? Mấy người có cơ hội được gặp thiên nhan? Cái này là trực tiếp lộ mặt trước Thiên Đế, không chừng tương lai không thể đo lường.

Tại sao chuyện đến trước mắt mà sợ?

Tại sao chuyện đến trước mắt co vòi lại làm gì?

Tại sao? Nếu cố gắng một chút có lẽ mình đã là đệ nhất, phần thưởng Thiên Đế cho sẽ thuộc về ta!

Biết bao người thầm rít gào, hâm mộ đỏ hốc mắt, hối hận thắt ruột. Nếu sớm biết phần thưởng phong phú như vậy thì bất chấp mất mạng cũng đáng giá.

Ực!

Hạ Hầu Long Thành hâm mộ nuốt nước miếng, liếm môi.

Chiến Như Ý mặc váy dài màu trắng đứng yên trong đám người mặt đầy khao khát, nàng hạng hai, chỉ kém một chút là được số một rồi.

Chiến Như Ý hiểu rõ đặc chỉ thăng chức kiểu này dù là bối cảnh như nàng cũng khó thực hiện được một bước xa kia. Không biết sẽ tiết kiệm bao nhiêu năm phấn đấu, càng lên cao càng ít vị trí tốt, càng khó leo lên.

Truy Viễn đứng trên vách núi nhìn phản ứng của mọi người bên dưới, gã hiểu rõ dù tử đệ quyền quý được hạng nhất cũng không có phần thưởng phong phú như vậy được.

Chính Miêu Nghị cũng hâm mộ, bảo không hâm mộ mới là xạo, hắn hâm mộ Vương Định Triêu vượt một bước rất dài.

Nhưng Miêu Nghị chỉ hâm mộ chút xíu, suy nghĩ lý tính một chút hạng nhất không thích hợp với hắn. Như Kim Mạn nói, sợ khiến Thiên Đình nghi ngờ, không thì Miêu Nghị lấy đệ nhất dễ như chơi.

Vương Định Triêu cũng giật mình, gã ngước nhìn Cao Quan đứng trên bậc thang tuyên chỉ, mắt tràn đầy khó tịn. Đặc chỉ thăng chức gã làm Tổng Trấn Thiên Nhai? Thiên Đế muốn tự mình tiếp kiến gã? Vương Định Triêu nằm mơ cũng không ngờ tới điều này.

Ánh mắt Cao Quan sâu thẳm trên cao nhìn xuống, môi Vương Định Triêu run run, khó thể giữ sự bình tĩnh.

Hốc mắt Vương Định Triêu đỏ ửng, mấy năm nay trải qua đau khổ như thủy triều dâng lên trong đầu gã. Tình hình xung quanh hiện tại là vậy, nhiều năm qua không cam lòng và bất khuất khiến gã tuyệt vọng, cứ nghĩ đời này không có đường xoay mình nhưng hôm nay dưới thiên uy, rẽ mây thấy ánh mặt trời, tất cả bọn trộm cướp đầu đường xó chợ chẳng đáng là gì trước thiên uy, mọi đau khổ đều đáng giá cho khoảnh khắc này. Thì ra trong vô hình là số phận khiến Vương Định Triêu chờ ngày này đến, gã nhớ lại lúc trước hơn một ngàn cái đầu tử đệ quyền quý bị chém xuống, bệ hạ ngồi trên chín tầng trời cao cao tại thượng là quang minh chính đại, là thần thánh!

Trong ánh nhìn chăm chú của Cao Quan, môi Vương Định Triêu run run thành kính cúi cái đầu bất khuất, cam tâm tình nguyện cúi đầu, hai đầu gối mềm xuống chậm rãi mà nặng nề quỳ cái rầm xuống đất, quỳ rạp người, trán dán sát mặt đất, giọng ồm ồm nói:

- Bệ hạ vĩnh thọ vô cương, ty chức thề sống chết không quên thiên ân, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, ty chức khấu tạ thiên ân!

Nói đến cuối cùng thanh âm nức nở, đôi mắt dán sát mặt đất đã rơi lệ như suối, cảm xúc của Vương Định Triêu mất khống chế, người run rẩy. Ai có thể hiểu tâm tình của Sơn Thần Kim Liên bát phẩm như gã vào lúc này?

Đằng Phi lạnh lùng nhìn Vương Định Triêu quỳ lạy sát đất, gã nhìn ra được gã dập đầu từ tận đáy lòng, thành kính phát ra từ linh hồn. Đằng Phi chỉ hy vọng Vương Định Triêu đừng biết quá nhiều, nhưng đến vị trí nhất định thì sẽ biết một số điều cấp dưới không biết. Đằng Phi hy vọng có ngày Vương Định Triêu sẽ không thấy hối hận vì cái dập đầu này, gã có thể tiếp tục sống đơn thuần như thế, đôi khi ở tầng dưới chót biết ít chuyện cũng là một loại giải thoát.

Cao Quan lạnh nhạt nói:

- Đứng lên đi.

Vương Định Triêu nức nở bò dậy:

- Tuân lệnh!

Vương Định Triêu đã khóc ướt mặt, gã giơ cánh tay hoàn chỉnh lên lấy tay áo qua loa lau mặt.

Cao Quan chỉ một cái ra hiệu Vương Định Triêu lùi sang một bên bậc thang, cho gã đứng đó nhận mấy chục vạn ánh mắt hâm mộ trong lòng chảo phía dưới, đây là vinh diệu dành cho gã.

Vương Định Triêu xoay người lại đưa mắt nhìn, gã chưa từng tưởng tượng có ngày sẽ đứng cạnh đại nhân vật trong Thiên Đình, từ trên cao nhìn xuống nhiều người như vậy, nhìn xuống nhiều người địa vị cao hơn gã. Sóng lòng Vương Định Triêu dâng trào, đây là ngày gã suốt đời khó quên.

Trong lòng chảo, vô số ánh mắt hâm mộ ghen tỵ khó thể dời khỏi người của Vương Định Triêu.

Cao Quan đứng bên vách núi ra hiệu Truy Viễn xoay người, gã lại đối diện với mọi người. Cao Quan tự mình biểu thị công khai đặc chỉ là vinh diệu chỉ thuộc về Vương Định Triêu, ý chỉ tiếp theo do Truy Viễn tuyên bố.

- Tám ngàn tám trăm tám mươi chín vị hàng đầu sát hạch, phẩm cấp tu vi thế nào đều thăng lên đại thống lĩnh Thiên Nhai!

Nghe thế đám người xếp trong thứ hạng đều mắt sáng rực, quả nhiên là vậy. Vì trong Thiên Đình có tổng cộng tám ngàn tám trăm tám mươi tám vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai, kéo dài tới ngàn tám trăm tám mươi chín vì Vương Định Triêu nhảy lên Tổng Trấn Thiên Nhai, tương đương chừa một vị trí cho người đứng sau.

Đọc truyện chữ Full