Miêu Nghị: Nói vậy là không tiện động bọn họ?
Dương Khánh: Đúng là không tiện thật, trừ phi đại nhân có cách gì bắt chẹt được Bích Nguyệt Phu Nhân, không thì khó thể hành động.
Miêu Nghị: Nói đến bắt chẹt thì ta đang có cách đây, nàng ta sắp đi Địa Ngục tham gia sát hạch đợt thứ hai, ta có cách quyết định thành tích sát hạch của nàng.
Dương Khánh ngạc nhiên, gã hơi bất ngờ, không ngờ Miêu Nghị có năng lực như thế. Nhưng trong lòng Dương Khánh thầm nghi ngờ. Chuyện Thiên Đình tổ chức sát hạch đợt thứ hai không còn là bí mật, Dương Khánh thông qua Tần Vi Vi có nghe nói. Miêu Nghị có cách quyết định thành tích sát hạch của cảnh giới Thải Liên vậy tại sao hắn chỉ lấy được hạng chín?
Dương Khánh gác lại thắc mắc này trong lòng, trả lời: Nếu đại nhân thật sự có thể quyết định thành tích sát hạch của nàng thì việc này dễ làm, trực tiếp trao đổi là xong. Kéo hai người kia về tay đại nhân, khi đó đại nhân muốn xử bọn họ thế nào chỉ cần một câu nói:
Miêu Nghị: Lúc trước ta cũng định làm vậy, suýt nhắc tới nhưng ngẫm lại thì như ngươi nói, hai người đó dù gì là thân tín thuộc hạ của Bích Nguyệt Phu Nhân, đòi trao đổi sợ nàng ta quê quá hóa giận, nên ta hơi phân vân.
Dương Khánh mỉm cười lắc tinh linh, nịnh hót rằng: Đại nhân minh giám! Việc này đương nhiên không thể nêu ra bằng cách trao đổi được. Đại nhân mà đề nghị đầu tiên sẽ khiến nàng xấu hổ mất mặt, không chừng buộc nàng bắt ép đại nhân giao ra cách cho nàng có thành tích sát hạch tốt, cũng sẽ không đưa người cho đại nhân. Việc này vừa phải khiến nàng giữ được sĩ diện, trước khi nàng đi sát hạch thì đại nhân đề nghị nàng điều hai người kia làm thuộc hạ cho mình chứ đừng nói gì về việc bảo đảm thành tích sát hạch cho nàng.
Miêu Nghị hỏi: Nếu không nhắc việc thành tích sát hạch thì nàng càng sẽ không giao người cho ta.
Dương Khánh: Chờ khi nàng vào đất Luyện Ngục rồi đại nhân tìm cơ hội tiết lộ là đại nhân có cách bảo đảm thành tích sát hạch cho nàng, nhưng không nói rõ ràng, chỉ để nàng lờ mờ đoán. Khi đó Bích Nguyệt Phu Nhân sẽ tự tìm cách điều hai người kia về tay đại nhân, ví dụ như người quản lý phủ Đông Hoa Tổng Trấn thay nàng sẽ ra ý chỉ phái người cho đại nhân.
Miêu Nghị đã hiểu, nhưng ngẫm lại suy bụng ta ra bụng người, đổi lại là hắn sẽ lấy thuộc hạ thân tín làm giao dịch không? Chắc chắn không.
Lòng Miêu Nghị còn nghi ngờ: Sợ là nàng sẽ không sảng khoái phối hợp, lỡ nàng ta sai người bắt ta giao ra cách bảo đảm thành tích cho nàng thì chẳng phải là gà bay trứng vỡ!
Dương Khánh dặn dò: Đại nhân đừng lo chuyện đó, nàng sẽ giao người cho đại nhân. Lúc trước nàng ta mặc kệ đại nhân chịu nhục, giả bộ như không thấy tức là con người này chú trọng bảo vệ bản thân hơn, loại người này rất ‘biết điều’. Nếu ở bên ngoài Địa Ngục thì có lẽ Bích Nguyệt Phu Nhân sẽ không đồng ý, nhưng vào Địa Ngục rồi, tự thể nghiệm sự nguy hiểm trong đó vô hình trung gây áp lực cho nàng. Nữ nhân trời sinh không có tâm huyết gì, khi cần thiết đại nhân có thể tô vẽ nguy hiểm trong Địa Ngục thật khoa trương để hù dọa nàng ta, cái giá gì cũng không quan trọng bằng mạng sống bản thân.
Còn về Bích Nguyệt Phu Nhân sẽ lo âu rồi bắt đại nhân giao cách ra, Bích Nguyệt Phu Nhân cũng sợ chọc giận đại nhân chó cùng rứt giậu giở trò hại mạng sống của nàng. Trong tình huống kia Bích Nguyệt Phu Nhân sẽ bỏ tâm lý đánh cuộc của con bạc, nàng sẽ rất ‘biết điều’ giao người cho đại nhân. Ngoài ra đại nhân đã muốn xuống tay thì ty chức đề nghị lúc hành động với cửa hàng Thiên Nhai hãy suy xét luôn nhân tố này. Chờ khi Bích Nguyệt Phu Nhân vào Địa Ngục được đến đại nhân ám thị có cách giữ thành tích cho nàng, sau đó đại nhân ra tay cũng không muộn. Có Bích Nguyệt Phu Nhân ở cấp trên trấn một chút còn hơn không, cũng nên làm việc ổn thỏa chút.
Miêu Nghị nghe Dương Khánh xác nhận, tưởng tượng lời nói sẽ hù dọa Bích Nguyệt Phu Nhân khiến hắn nhếch môi cười. Không biết đầu óc Dương Khánh nghĩ sao mà có nhiều trò hố người thật.
Tần Vi Vi ở một bên quan sát thấy Miêu Nghị cười thì thở phào. Mới đầu sắc mặt Miêu Nghị không tốt, Tần Vi Vi còn lo hắn và nghĩa phụ có xích mích gì, nay hắn cười tức là không sao.
Tần Vi Vi cười ngọt ngào hỏi:
- Chuyện gì vậy đại nhân?
Miêu Nghị vươn một tay ra ôm eo Tần Vi Vi:
- Không có việc gì
Miêu Nghị tiếp tục lắc tinh linh trả lời Dương Khánh: Còn một chuyện nữa, ta muốn khử luôn chín vị đại thống lĩnh Thiên Nhai cấp dưới phủ Đông Hoa Tổng Trấn, ngươi có cách hay giải quyết không?
Lúc này Miêu Nghị có cảm giác không dùng thì phí.
Dương Khánh choáng, gã không hỏi nhiều, không chút suy nghĩ lập tức khuyên nhủ: Đại nhân! Khi chuyện cửa hàng Thiên Nhai xảy ra thì không biết có hậu quả gì không thể đoán trước không, đại nhân thuận tay động thêm hai người cũng không sao, tại sao còn muốn gây lớn chuyện hơn nữa? Chín vị kia đều có bối cảnh thế lực địa phương, lại có chức vị ngang đại nhân trong Thiên Nhai. Chuyện ở Thiên Nhai chưa xong đại nhân còn mở rộng ra thêm, gây phức tạp. Xin đại nhân hãy tạm gác lại, lo giải quyết một việc rồi từ từ tìm cơ hội khác giải quyết cũng không muộn. Một hơi không ăn hết nguyên cái bàn, từ từ hành động đi, đừng quá nóng vội.
Dương Khánh tràn đầy lời khuyên can khiến Miêu Nghị buộc lòng phải từ bỏ ý nghĩ này. Thật ra Miêu Nghị cũng biết một lúc làm nhiều việc là viễn vông, hắn chỉ thuận miệng nhắc vậy thôi.
Miêu Nghị đáp: Nếu không được thì thôi, tạm vậy đi.
Ai ngờ Dương Khánh vội gọi lại: Đại nhân, ty chức có chuyện muốn xin!
Miêu Nghị hỏi: Chuyện gì?
Dương Khánh: Đại nhân cũng biết quan hệ của Tần Tịch và Vi Vi, lâu không gặp nữ nhi nên Tần Tịch luôn nhớ nhung. Có thể cho Vi Vi về tiểu thế giới một chuyến không? Để hai mẫu thân nữ nhi tạm đoàn tụ?
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn Tần Vi Vi rúc vào ngực mình, trả lời: Có phải ngươi lo lắng bên này xảy ra chuyện nên muốn Vi Vi về tiểu thế giới tránh nạn?
Dương Khánh: Tuyệt đối không có ý đó! Thật tình vì Tần Tịch quá nhớ nhung nữ nhi, nếu đại nhân cảm thấy ty chức muốn tị họa thì cứ để Vi Vi về tiểu thế giới, ty chức đi đại thế giới làm tùy tùng của đại nhân!
Nghe Dương Khánh nhắc nhở khiến lòng Miêu Nghị máy động. Hiện giờ đại thế tiểu thế giới đã định, để người như Dương Khánh ở lại đó hơi lãng phí. Nếu Dương Khánh đến đại thế giới thì trong thế cục trước mắt gã sẽ giúp được cho hắn. Kêu Dương Khánh đánh nhau giết chóc có lẽ không được nhưng đầu óc tên này rất tốt, nhiều vấn đề người bên dưới không nhìn thấu nhưng Dương Khánh toàn chọt trúng điểm yếu.
Nhưng cũng vì Dương Khánh quá thông minh nên lâu nay Miêu Nghị luôn e ngại gã, cộng thêm gã có sổ đen tạo phản rồi, khiến người đề phòng.
Nhưng không thể nói quá tuyệt tình, Miêu Nghị trả lời: Chờ sau này hẵng tính.
Miêu Nghị cất tinh linh, nhìn Tần Vi Vi rúc vào ngực mình, mũi ngửi mùi hương tóc nàng.
Tần Vi Vi ngước đầu lên, mắt sáng lấp lánh nhìn Miêu Nghị. Bốn mắt nhìn nhau, mắt Tần Vi Vi triền miên, môi chậm rãi đến gần, hơi thở như lan, nàng chủ động hôn lên môi Miêu Nghị. Chờ đợi trăm năm hôm nay dịu dàng nở rộ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 1987: Không dùng thì phí (Hạ)
Chương 1987: Không dùng thì phí (Hạ)