TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 2100: Hoa khôi Phi Hồng

Về phần danh xưng ‘ Phi Hồng ’ hắn không có ấn tượng gì, lúc trước người này còn có ấn tượng mơ hồ, còn cái tên hắn đã sớm quên đi. Ấn tượng chân chính là ‘ Lục bà bà ’, trước kia sớm nghe nói qua trong địa bàn của mình có con hát là Phi Hồng được Lục bà bà thu làm con nuôi, phía dưới thỉnh thoảng có yến hội mời hắn tham dự, nói có Phi Hồng sẽ đến hiến nghệ, mời hắn đến đánh giá, lúc đó hắn đang dốc lòng tu luyện, tất cả xã giao đều bị hắn ném ra ngoài, cho nên về sau không chạm mặt Phi Hồng lần nào.

Lục bà bà là quản sự cống viên của Thiên đình, cống viên là nơi chuyên giao trồng tiên quả cung cấp cho Thiên đình, cũng là tiên quả cung cấp cho thiên cung, năm đó Miêu Nghị cướp bóc tiên hạnh viên cũng là một phần của cống viên. Mặc dù Lục bà bà không có quyền thế gì trong Thiên đình nhưng lại lệ thuộc trực tiếp thiên cung, thử hỏi có ai ăn no không việc gì làm chọc con gái nuôi của nàng, chọc người thiên cung vui lắm sao?

- Chuyển chu các, đê khỉ hộ, chiếu vô miên. Bất ứng hữu hận. Hà sự trường hướng biệt thì viên? Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn, đãn nguyện nhân trường cửu. Thiên lý cộng thiền quyên

Tiếng ca uyển chuyển thanh lệ thoát tục giống như tiên âm quanh quẩn trong lầu các, dáng người bay bổng tự nhiên, phối hợp với dung nhan tuyệt thế, nàng chẳng khác gì u cốc bình yên làm người khác đắm chìm vào.

Vào lúc này mọi người ở nơi đây im lặng hết sức lắng nghe một mình nàng biểu diễn, từ đó nói rõ vấn đề.

Đây là khúc mới của Phi Hồng chưa hát ở nơi nào, sau khi luyện tập xong lại hiến tràng, ngay cả người của các đoàn kịch khác cũng lắng nghe, thứ có khả năng hấp dẫn cả đám người chắc chắn hết sức bất phàm.

Lúc này trong gian phòng dùng tạm của Quan Nhã Lâu, Phùng mụ mụ tô son điểm phấn nhìn phản ứng bên dưới, vẻ mặt cười như hoa.

- Ai...

Ngay gian phòng khác, Từ mụ mụ đứng ở khe hở cửa sổ rình coi, nàng quên ăn hạt dưa. Trên mặt còn lộ ra vẻ đắng chát, mặc dù trước kia có muôn vàn không phục, lúc này cũng nuốt xuống, chỉ một khúc ca múa cũng không phải Thiên Hương lâu có thể lấy ra, chỉ sợ Tuyết Linh Lung năm đó cũng bị áp chês, chỉ có thể âm thầm cảm thán nhân tài xuất hiện lớp lớp.

Là phu quân của Tuyết Linh Lung, Từ Đường Nhiên Từ thống lĩnh lúc này cũng phải xuất thần nghe Phi Hồng hát, không biết Tuyết Linh Lung nhìn thấy sẽ có cảm tưởng gì.

Miêu Nghị nìn chằm chằm và bưng chén rượu lên, kết quả phát hiện không có nên buông xuống. Nghiêng đầu nhìn Hải Bình Tâm đang bưng bình rượu đờ người ra nhìn Phi Hồng, lập tức dở khóc dở cười, phát hiện nha đầu cũng thất thần, đây là tùy tùng sao?

- Nha đầu!

Vẫn là Dương Khánh truyền âm đốc xúc Hải Bình Tâm một tiếng. Thứ hai bảo nàng khôi phục tinh thần rót rượu cho Miêu Nghị.

Mặc dù ca múa rất tốt nhưng Dương Khánh lại không có tâm tư, hắn vẫn đánh giá đám người chung quanh biến hóa, lần này Miêu Nghị công nhiên lộ mặt trước măt nhiều người làm hắn căng thẳng. Dù sao hắn không phải kẻ điếc mù lòa, thứ tốt là đồ tốt, tiếp tục truyền âm với Miêu Nghị:

- Nghe nói Phi Hồng xuất đạo tới nay đều tự viết ca khúc cho mình, nói nàng cái gì cầm kỳ thư họa ca múa thi từ không gì không biết, tài hoa hơn người, nói là tài nữ, ta vốn cho rằng là đồn thổi, hôm nay lắng nghe một câ ‘ cao xử bất thắng hàn ’ đã nói tận danh tiếng hoa khôi, cái gọi là khúc nhà thông thái ý chính là nói nàng, danh tiếng hoa khôi thật danh bất hư truyền, cũng không biết Quan Nhã Lâu vì đào tạo ra ‘ Bách Hoa đứng đầu ’ tốn bao nhiêu tâm huyết!

Miêu Nghị trả lời:

- Bách Hoa đứng đầu năm đó suýt nữa bị ta ra lệnh trảm đấy.

Dương Khánh lý giải, năm đó là thời điểm tranh đoạt quyền chủ đạo trong thiên nhai, gió nổi mây phun, đao quang kiếm ảnh, ngươi chết ta sống, làm gì có ai quan tâm tới sự sống chết của con hát, giống như cấp trên không quan tâm thủ hạ chết sống, một đám đại lão dùng thủ đoạn có bao nhiêu người hi sinh, nếu không phải ngươi nhất thời mềm lòng, sợ rằng phu nhân Từ Đường Nhiên hiện nay là Tuyết Linh Lung cũng bị ngươi ra lệnh chém giết.

- Trăng sáng bao lâu có, nâng chén hỏi trời xanh, chẳng hay đây cung khuyết, đêm nay là năm nào, ta muốn bay theo gió, lại sợ cung vàng điện ngọc, cao ngất lạnh lùng sao, đứng múa với thanh ảnh, trần thế khác chi đâu...

Một khúc hát này dần dần chấm dứt, hai đạo lụa đỏ lượn vòng chậm rãi biến mất, bị nàng thu vào vòng tay trữ vật, Phi Hồng đối mặt với Miêu Nghị đang ngồi trên chủ vị, nhẹ nhàng thi lễ sau đó chuẩn bị đi ra khỏi lối ra.

- Tốt!

Hiện trường im lặng thật lâu, dư âm bên tai nhỏ dần mới làm mọi người bừng tỉnh, bộc phát âm thanh trầm trồ khen ngợi, không ít người vỗ tay tán thưởng.

Có người không uống không vui, nắm chén rượu lên uống cạn, ánh mắt nhìn bóng lưng Phi Hồng biến mất liền giật mình, cúi đầu nhìn chén không trước mặt liền biến sắc, nhìn trái nhìn phải muốn phun ra.

Bỗng có người la lớn:

- Phi Hồng! Đại thống lĩnh tự mình đến cổ động, làm sao không nể tình, nên mời rượu.

- Đúng đúng...

Vừa có người lên tiếng, lúc này mọi người vuốt mông ngựa nịnh nọt, đây là tật xấu của nam nhân.

Người biểu diễn cũng thức thời, đưa tay ý chào mọi người ngăn cản ca vũ tiếp theo lên múa, đầu tiên phải để khách nhân tận hoan.

Hào khí nhiệt liệt, ngay cả Miêu Nghị cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Có lẽ người khác đều không có ý thức được cái gì, chỉ cho rằng là vuốt mông ngựa ồn ào mà thôi, nhưng Dương Khánh lại chú ý người vừa nói chuyện, hơi có không đúng đã làm hắn cảnh giác, vấn đề bắt đầu từ khi Miêu Nghị đến Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu, tất cả mọi người khúm núm, lúc này lại có người chủ động lên tiếng nhắm vào Miêu Nghị... Dương Khánh nhanh chóng nhìn sang người lên tiếng.

Đối mặt nhiều người ồn ào, Phi Hồng đã đi tới cầu nhỏ có phần do dự, bề ngoài khó xử, ngẩng đầu nhìn vào mái vòm lầu các, sau khi nàng thành danh có vốn liếng cự tuyệt việc này, sau khi gặp may cũng không cần quan tâm chuyện nịnh nọt thế này.

Cửa sổ trên lầu các mở ra, Phùng mụ mụ ló đầu truyền âm với Phi Hồng.

- Tiểu tổ tông, ngươi ng phó một chút đi, ngươi cũng nhìn thấy chuyện xảy ra năm đó, chém bao nhiêu cái đầu ah! Vị kia không quan tâm ngươi có bối cảnh gì, cho dù người có bối cảnh lớn hơn ngươi cũng chết một đống lớn, thật không nể tình chọc hắn không xuống đài được sẽ phiền toái, tiểu tổ tông mau đi đi!

Mọi người nhìn thấy hướng Phi Hồng ngẩng đầu thì nhìn theo, nhìn thấy Phùng mụ mụ phản ứng, có người bắt đầu ôm tâm tình xem náo nhiệt, xem Phi Hồng có cho Miêu Nghị mặt mũi hay không.

Đọc truyện chữ Full