Sau khi chiến đấu xong đã trèo đèo lội suối, vượt sông hay rong ruổi trên những cánh đồng, Hắc Thán vẫn tràn đầy sức sống, cứ như là nó không bao giờ biết mệt vậy, tất nhiên là nhờ vào cước lực siêu cường của nó, hơn nữa cũng do nó thích cảm giác được đạp chân vững vàng trên mặt đất để mà phi như bay, nó thích loại cảm giác được mặc sức chạy thả cửa thế này hơn là phi hành.
Miêu Nghị cũng thích loại cảm giác tự do tuỳ tiện này, lúc trước có quá nhiều nguyên nhân từ bên ngoài khiến cho hắn bị bó chân bó tay, lúc này thì hắn thật sự lại được ra tay thoải mái một lần nữa, nhất là khi liên thủ với Hắc Thán để tiến hành chém giết, khiến cho hắn lại nhớ tới cảm giác năm xưa.
Nhưng mà ở trên đường đi, cứ thỉnh thoảng thì hắn có thể thấy mấy thứ ở rừng rậm và bãi cỏ lúc nãy tới xem, hắn nghĩ mình sợ rằng khó có thể thoát khỏi U Lâm trại rồi, cả con đường này đều có người theo dõi hắn, lại có thể thoát bằng cách nào đây?
Hắn điều khiển Hắc Thán tiếp tục phi nước kiệu nhanh hơn nữa, hắn đang chờ đợi, tin rằng vị trại chủ Ám U Lâm của U Lâm trại kia sắp tới rồi.
Không ngoài dự đoán của hắn, khoảng hai canh giờ sau, có mười mấy người bay tới theo dõi hắn từ trên không trung.
Miêu Nghị cũng nghiêng đầu quan sát bọn họ, người đi đầu là một nữ nhân mặc chiến giáp bằng hồng tinh, dễ nhận thấy bộ chiến giáp kia không được vừa người, là bộ chiến giáp dành cho nam nhân, nhưng mà đã ở cái nơi Hoang Cổ Tử Địa này thì không thể bắt bẻ quá nhiều, dù sao điều kiện ở nơi này còn hạn chế.
Nữ nhân này chưa hẳn đã xinh đẹp, cũng không đến nỗi khó coi, cái gương mặt đó cứ bày ra vẻ khinh khỉnh, làm như ai đó đang thiếu nợ nàng ta thì phải? Nhưng mà nàng ta có xinh đẹp hay không cũng không quan trọng gì, mặc dù Miêu Nghị chỉ mới tiếp xúc với những tà linh này sau khi tới Hoang Cổ Tử Địa, nhưng mà hắn đã ngụp lặn trong giới Tu hành đâu chỉ mới ngày một ngày hai, hắn biết đặc tính của những loài linh vật tương tự, khi còn chưa hóa thành hình người thì giống loài này chưa phân giới tính đâu, khi đã biến được thành hình người thì họ sẽ tạo ngoại hình cố định theo nhu cầu và sở thích cá nhân, có một số tà linh còn thích biến thành các loại chim bay thú chạy nữa.
Sở dĩ như thế là vì nam nữ ở chốn này không có nhu cầu tình dục, ví như trường hợp Vương Công ở Hắc Hổ trại có mười ba vị thiếp thất chính là bắt chước hoàn toàn theo quan niệm thông thường của những tu sĩ ở phía bên ngoài để mang cái danh hão, chắc hẳn mối quan hệ này chỉ có giá trị biểu tượng là chủ yếu, nhưng thực chất chính là quan hệ giữa cấp trên với thuộc hạ, thiếp thất của y giúp y trấn thủ chín núi bốn nước, không liên quan lắm tới khía cạnh tình yêu nam nữ.
Theo phỏng đoán của Miêu Nghị thì cho dù những tà linh này biết giao phối nhưng cũng không dám làm loạn đâu, sau khi nghe Oán Đạt kể một ít tình huống ở nơi này, hắn liền đoán rằng nếu như những tà linh này chơi ngông, ví dụ như có sát linh và oán linh chung chạ với nhau, nếu chúng thật sự muốn tiến hành chuyện giao phối kia thì e rằng sẽ giết hại lẫn nhau thôi.
Nói trắng ra thì những kẻ ở đây, bất luận là nam hay nữ, là chim chóc hay muông thú, suy cho cùng cũng đều thuộc một chủng loại là tà linh, từ khi sinh ra đã không phân chia giống đực hay giống cái. Thực ra thì quỷ tu hơi tương tự với bọn họ, chỉ khác biệt ở chỗ trước khi trở thành quỷ tu thì những kẻ đó có giới tính rõ ràng, trời sinh đã biết những chuyện về tình ái giữa nam nữ với nhau.
Kỳ thực Bạch Phượng Hoàng cũng tồn tại ở dạng linh thể, tuy rằng nàng ta đã biến thành nữ nhân rồi. Nhưng mà Miêu Nghị rất nghi ngờ về vấn đề “Bạch Phượng Hoàng có hiểu tình yêu nam nữ là cái thứ gì không”.
Đương nhiên, làm tà linh cũng có cái hay riêng, tu vi có thấp đi chăng nữa cũng không cần lo bị già yếu theo thời gian, khi đã biến thành người rồi thì trạng thái biến hóa đầu tiên đó sẽ được giữ nguyên vĩnh viễn, thật là làm cho người ta hâm mộ.
Những suy nghĩ viển vông này chỉ là thoáng qua trong đầu Miêu Nghị, đóa Thải Liên nhị phẩm hiện lên trên ấn đường của nữ nhân này giúp Miêu Nghị đoán được “e là có lẽ vị này chính là vị trại chủ kia rồi”.
Người theo hầu ở hai bên nàng là hai gã hán tử đang phi hành, đều đạt tới tu vi Thải Liên nhất phẩm, sau lưng nàng là cả một đám có tu vi từ Kim Liên thất phẩm trở lên.
Một bên đang phóng ngựa trên mặt đất, một bên đang phi hành trên không trung, đôi bên đều đang dò xét lẫn nhau.
- Là hắn sao?
Trên không trung, nữ nhân đang phi hành kia quay đầu lại hỏi người phía sau.
Trong đám người này có một tên hán tử đã may mắn chạy thoát khỏi Miêu Nghị liền đáp:
- Trại chủ, chính là người này. Thông đầu lĩnh chỉ mới vừa giáp mặt liền bị mất mạng dưới thương của người này, hắn xông phá thế trận do trăm người chúng tôi dàn ra chỉ trong một hơi thở, chỉ một cây thương mà trong nháy mắt đã hất văng hơn mười người trong chúng tôi, đối phó hơn trăm người cũng không làm cho hắn chém giết chậm đi chút nào, quả thật sự là dũng mãnh cực kỳ!
Qua cách xưng hô này cho thấy phán đoán của Miêu Nghị không sai, người này đúng là trại chủ của U Lâm trại - Ám U Lâm.
Ám U Lâm cau mày hỏi:
- Hắn không dùng pháp bảo lợi hại khác à?
Người nọ đáp:
- Không ạ, chỉ có một thú một thương mà đã chém giết hoành hành, không người nào ngăn nổi.
- Hừ!
Tên hán tử có tu vi Thải Liên nhất phẩm ở bên trái nàng ta hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hơi ba hoa quá mức rồi, nhìn tu vi của hắn cũng chỉ là Kim Liên cửu phẩm. Ngươi đang trốn tránh việc các ngươi ra quân bất lợi nên mới cố ý phóng đại à?
Người nọ vội la lên:
- Khôi đại đầu lĩnh, thật sự không phải là thế đâu, từng câu từng chữ mà thuộc hạ nói đều là thật, nếu như không tin thì xin cứ hỏi những huynh đệ vừa rồi đã may mắn thoát chết. Chuyện Thông đầu lĩnh đã tử trận thì làm sao mà có thể giả dối được? Vạn đại đầu lĩnh...
Người nọ nhìn sang một vị tu sĩ Thải Liên nhất phẩm khác bằng ánh mắt tỏ ý xin được giúp đỡ, hiển nhiên là hy vọng vị tu vĩ này nói hộ gã.
Vị Vạn đại đầu lĩnh kia thì nhìn Ám U Lâm, nói:
- Trại chủ, là thật hay giả thì cứ thử xem sẽ biết thôi, dò xét được năng lực của hắn rồi mới ra quyết định cũng chưa muộn.
Ám U Lâm gật đầu đáp:
- Không sai! Có người phương nào nguyện ý thăm dò hắn một lần không?
Vạn đại đầu lĩnh nhìn về phía một vị khác, tỏ vẻ không lạnh không nhạt mà nói:
- Nếu như Khôi đại đầu lĩnh đã không tin, cho rằng thủ hạ của ta đang nói phét, chi bằng để cho Khôi đại đầu lĩnh đích thân tới kiểm nghiệm xem sao.
Ám U Lâm cũng nghiêng đầu nhìn lại.
- Khôi đại đầu lĩnh có bằng lòng đi thử tài hắn một lần hay không?
- Có gì mà không dám chứ, bây giờ ta liền xuống ngay đó dàn trận để dò xét hắn giúp trại chủ.
Khôi đại đầu lĩnh chắp tay nghiêm túc, rồi quay đầu phát ra một tiếng hừ lạnh với Vạn đại đầu lĩnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 2370: Đánh bại ngàn quân (1)
Chương 2370: Đánh bại ngàn quân (1)