Chờ đến khi Miêu Nghị bỏ tay khỏi tinh linh, Dương Triệu Thanh mới bẩm báo:
- Đại nhân, người của chúng ta đã chạm mặt với người Hạ Hầu gia, đều đã đến chỗ.
Miêu Nghị gật đầu, chầm chậm quẩn quanh lầu các, chuyện Cao Nham đột nhiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, hắn làm sao không nghe qua được, Vân Tri Thu, Hạ Hầu Thừa Vũ, Thanh Nguyên Tôn thậm chí cả Hoàng Phủ Quân Nhu cũng đang hỏi chuyện này.
Thực ra hắn cũng nghe được tin mới biết Cao Nham bị chịu cực hình, hắn nhạy cảm ý thức được chuyện này không chừng có liên quan đến Long Tín. Long Tín vốn thoát ly từ tây quân Quảng gia, mà Hạ Hầu gia bắt cóc Cao Nham, hắn vừa vặn có chuyện bên ngoài, bố trí Long Tín phụ trách tiếp nhận xử lý.
Hơi cân nhắc, Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Liên hệ Long Tín, xem xảy ra chuyện gì.
Dương Triệu Thanh hiểu được hắn chỉ chuyện gì lập tức tuân lệnh làm theo, lấy ra tinh linh liên lạc Long Tín.
Hồi lâu sau, Dương Triệu Thanh ngừng tinh linh, bẩm báo:
- Đại nhân, Long Tín nói chuyện này là chính tay hắn làm.
Miêu Nghị dừng bước trước bàn, một tay chống trên bàn, nhìn xuống chân, bình thản hỏi:
- Ta muốn lý do!
Dương Triệu Thanh nói:
- Thuộc hạ có hỏi, hắn nói năm đó hắn kiểm chứng chuyện phu nhân của mình mất tích, có tin tức nói nhìn trúng phu nhân hắn sớm nhất không phải Chu Ngạo Lâm, con trai của Chu Triệu, mà là Cao Tử Hồ, đệ đệ của Cao Tử Huyên, thiếp thất của Quảng Lệnh Công, cũng là phụ thân của Cao Nham, khi đó hắn đã hoài nghi, bên dưới dâng lên mỹ sắc cho hắn cũng chưa gặp qua Chu Ngạo Lâm, đang yên lành sao lại tới đòi người? Trước đó đại biểu Chu Ngạo Lâm đòi người chính là Cao Tử Hồ, năm đó Cao Tử Hồ bám theo Chu Ngạo Lâm chơi với nhau, cho nên khi đó hắn hoài nghi có phải là Cao Tử Hồ xúi bẫy. Chỉ là chuyện này vốn không có chứng cớ, lần này Cao Nham rơi vào tay hắn gợi lên hận cũ, dù sao đại nhân nói đưa người chết cho Quảng gia, hắn không nhịn được tự mình ra tay hả giận, không ngờ lại làm lớn chuyện đến vậy.
Miêu Nghị gõ nhẹ ngón tay lên bàn, im lặng một lúc, nói:
- Bảo Long Tín, ta gánh chuyện lần này, còn lần sau nhất định không tha!
Dứt lời lấy ra tinh linh, bắt đầu đưa trả lời cho các phe. Đầu tiên là thông báo Thanh Nguyên Tôn một tiếng, bày tỏ hắn đã điều tra rõ chuyện này, nói ra là Long Tín vì hận cũ năm xưa mà gây ra trước đó hắn không rõ chuyện.
Kể tới là giải thích với Hạ Hầu Lệnh có liên lạc với mình, Hạ Hầu Lệnh đáp lại:
- Ngươi giải thích với ta chuyện này cũng vô dụng. Quảng Lệnh Công rõ ràng đã ra tay, ngươi có thể xác nhận hắn sẽ không có hậu chiều gì? Lúc này nếu Quảng Lệnh Công dính vào, chuyện này rắc rối rồi.
Miêu Nghị nói:
- Ta sẽ ổn định bên Quảng Lệnh Công.
Hạ Hầu Lệnh:
- Mong là ngươi nói được làm được, bằng không, ngươi đừng trách ta nửa đường rút ra bỏ mặc ngươi.
Miêu Nghị:
- Thiên Ông yên tâm, tự nhiên có chừng mực!
Trên thành lâu phủ đô thống U Minh, nhận được truyền tin của Dương Triệu Thanh, Long Tín thở dài, có chút xấu hổ, cũng hơi xúc động, bản thân gây ra chuyện lớn như vậy nhất định là bất lợi với danh tiếng của Đại Đô Đốc, nhất là bị người ta gắn với chuyện Chử Tử Sơn, chắc chắn đóng đinh tiếng Đại Đô Đốc tàn bạo, nhưng Đại Đô Đốc lại không có ý đẩy hắn ra để rửa sạch, ngược lại muốn gánh vác hậu quả hắn gây ra.
Phủ Quảng Thiên Vương, trong chính viện, Quảng Mị Nhi tay cầm tinh linh thấp thỏm đi tới chỗ mẫu thân, luẩn quẩn ngoài cửa.
Mị Nương đang thêu thùa liếc qua, hỏi:
- Chuyện gì?
Quảng Mị Nhi đi qua làm lễ, truyền âm nói:
- Mẹ, Ngưu Hữu Đức truyền tin tới, hắn muốn con đi tìm phụ Vương, muốn con làm người trung gian gặp mặt nói chuyện với phụ Vương.
Mị Nương liếc tinh linh trong tay nàng, có chút kinh hồn bạt vía, phản ứng vô thức là muốn ngăn cản, hỏi:
- Hắn có nói chuyện gì không?
Nàng lờ mờ hoài nghi chuyện này rất có liên quan đến việc Cao Nham bị lột sống đang xôn xao.
Quảng Mị Nhi lắc đầu:
- Hắn không có nói.
Mị Nương do dự thật lâu, nhưng trải qua bài học lần trước, có chút không dám hành động tùy tiện, sợ chặn lại về sau liền chọc lớn chuyện, nàng quản lý chuyện trong vương phủ còn hơi không chắc, liên lụy tới quân chính bên ngoài thì nàng càng không có kinh nghiệm, cộng thêm chịu thiệt một lần, trong lòng thật không yên, cuối cùng buông đồ xuống, cắn răng nói:
- Ta cùng đi tìm phụ Vương con.
Hai mẹ con tìm tới Quảng Lệnh Công, hắn đang xử lý công vụ ở thư phòng.
Nghe được Ngưu Hữu Đức muốn liên lạc với mình, Quảng Lệnh Công à một tiếng, lại cười lạnh, nói:
- Hỏi hắn là chuyện gì.
Quảng Mị Nhi làm theo, rồi trả lời:
- Ngưu Hữu Đức nói trước tiên phải xác nhận Vương gia có ở phủ không, hắn nói phụ vương tự nhiên có cách.
Quảng Lệnh Công nghiêng đầu ra hiệu với Câu Việt bên cạnh. Câu Việt nhanh chóng cho thủ hạ có liên hệ với Miêu Nghị thông báo một tiếng.
Tinh linh trong tay Quảng Mị Nhi nhanh chóng có phản ứng, nhưng nàng lại ấp úng hồi lâu không dám lên tiếng, lại còn lén liếc mẫu thân ở một bên. Trong lòng Mị Nương giật thót, ý thức tới điều gì, thật đúng là so cái gì gặp cái đó, giờ phải làm sao đây.
Vừa thấy phản ứng của hai mẹ con, Câu Việt phát giác được điều gì, lặng lẽ liếc Vương gia. Quảng Lệnh Công tự nhiên cũng nhận ra, chầm chậm lên tiêng:
- Mị Nhi, ở đây phụ Vương bảo đảm với con chuyện đã qua rồi, phụ Vương sẽ không truy cứu.
Mị Nương tim đập thình thịch, nghe được Vương gia nói có ám chỉ, vội nháy mắt với Mị Nhi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 3201: Sóng to gió lớn (1)
Chương 3201: Sóng to gió lớn (1)