TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 3484: Thêm ba phần thắng (1)

Nghe y nói như vậy, đối với việc này, Miêu Nghị nghĩ một lát, cảm thấy khá tán đông, gật đầu nói:

- Làm phản, nếu như tiếp nhận sáu luồng dư nghiệt không phải vì đối phó với bọn Thanh Chủ thì chỉ có Hạ Hầu gia mới có thể khiến y âm thầm làm việc cho mà thôi. Như vậy xem ra động tác của y đã chậm một bước rồi, Hạ Hầu Thác coi y là uy hiếp, căn bản không cho y cơ hội chuẩn bị sẵn sàng, ra tay rất quyết đoán, ra tay trước mới là điều tốt nhất.

Dương Khánh:

- Có thể nói mấy người Thanh Chủ diệt trừ người kia đồng nghĩa với việc đi một nước cờ dở tệ, bằng không nếu Thanh Chủ liên hợp với người ấy đối phó Hạ Hầu gia thì Hạ Hầu gia nguy to. Có điều nói đi cũng phải nói lại, có thể là Hạ Hầu gia cam tâm tình nguyện ở phía sau để mấy người Thanh Chủ cảm thấy uy hiếp không lớn lắm, cho rằng sau này có thể xử lý từ từ. Nhưng nhiều năm qua đi như vậy, sự thực đã chứng minh năng lực của mấy người Thanh Chủ căn bản chẳng tóm được Hạ Hầu gia. Nghe ngóng một chút chuyện năm đó, nếu không phải người kia lấy nữ nhân kia làm con tin, giữ người để uy hiếp thì e là bọn họ chưa chắc đã làm được gì người đó. Cho dù như vậy, tình hình như thế mà người kia vẫn phân thân trốn thoát thành công, để lại một cục diện vô cùng khó khăn trong tháp Trấn Yêu để đám người kia không dám manh động. Bây giờ người kia quay trở về, Chính Trì đại nhân là con, cùng phân cao thấp với đám người ấy. Thuộc hạ lại rất tò mò không biết rốt cuộc nữ nhân kia là người như thế nào mà lại có thể kiến một đại nam nhân phong hoa tuyệt đại, kinh tài tuyệt diễm như vậy cam tâm tình nguyện nhận tội lớn như vậy, chẳng biết có cơ hội gặp gỡ hay không.

Miêu Nghị chẳng có hứng thú với nữ nhân đó, chỉ canh cánh chuyện mình trở thành quân cờ, rù rì nói:

- Căn bản không cảm nhận được sự can thiệp của y lẽ nào y yên tâm để một quân cờ như ta tự chủ trương?

Thấy hắn hình như có hơi không muốn chấp nhận hiện thự, mọi chuyện đã dần dần sáng tỏ, Dương Khánh không hiểu tại sao hắn không muốn chấp nhận sự thật, khô não nói:

- Đại nhân, nếu y có thể chi phối đại cục, dưới thế, đại nhân còn có thể tới nơi nào được nữa? Huống hồ hành động của y cũng không thể rõ ràng, nếu không dẫn đến chuyện đám người kia cảnh giác với đại nhân thì nước cờ này sẽ vô dụng. Nếu y đã có thể lựa chọn đại nhân không phải không có nguyên nhân, đại nhân không ngại quay lại xem tiểu thế giới, xem tiểu thế giới có thế cuộc như thế nào? Xem ra hiện giờ chính là một thử thách mà y đã bố trí từ đầu đến cuối, chỉ có nhân tài có thể vượt qua được thử thách của y mới có tư cách tới Đại thế giới. Thậm chí sau khi tới Đại thế giới cũng có lý do để nghi ngờ khi mới bắt đầu cũng là thử thách của y, có thể thích ứng thì có thể ở lại, bất cứ lúc nào y cũng có thể suy nghĩ chọn thêm những người khác. Bây giờ nghĩ lại, mãi tới tận sau khi đại nhân vào Quỷ thành mới thật sự vượt qua thử thách của y mới chính thức tiến vào đại cục mà y tạo ra, thật sự trở thành quân cờ trong tay y. Nói cách khách, y căn bản chẳng cần đại nhân có năng lực bày mưu nghỉ kế tới đại cục thiên hạ, y sẽ tự thúc đẩy đại cục, y chỉ cần một người thích hợp có thể sinh tồn trong đại cục do y thúc đẩy ra mà thôi!

Miêu Nghị im lặng không nói, ánh mắt trầm ngưng. Dương Khánh tiếp tục nói:

- Có một chút có thể là bằng chứng, nội gián ở Thiên Đình kia giúp đỡ đại nhân như vậy, nhưng vẫn không chịu không khai với đại nhân, điều này nói lên nội gián kia rất quan trọng với y, cho dù bỏ đại nhân cũng không thể để nội gián bị bại lộ, tại sao? Đổi quân cờ khác, nội gián kia vẫn có tác dụng phát huy kích thích đại cục.

Miêu Nghị chầm chậm nhắm chặt hai mắt, nhớ tới khi cùng người kia xuôi dòng trên bè trúc. Người ấy nói với hắn, đã tới bước này thì không còn đường quay đầu, bảo hắn hầy cân nhắc kĩ càng, nhưng hắn lại dứt khoát kiên quyết

- Lời này của ngươi e là đã phải nhịn từ lâu rồi ha? Bây giờ nói ra có ý gì? Miêu Nghị không trừng mắt, chỉ từ từ hỏi.

Dương Khánh chắp tay nói:

- Đại nhân, thuộc hạ chỉ hi vọng trong lòng đại nhân hiểu rõ, người đó thật sự sâu không lường được, không thể không phòng! Thế cuộc đã tới nước này, mấy chục triệu tinh nhuệ lòng hướng về U Minh, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, tướng dễ sai khiến, chiếm ưu thế của người khác, chính là cơ hội tốt để mưu đồ đại nghiệp, không thể để một hồi phí công rồi trở thành tấm đệm chân cho người khác được!

Kỳ đại hôn đã tới gần.

Bàng Ngọc Nương trong khuê phòng cứ như con rối, mặc kệ hạ nhân sắp xếp, không ngừng thay từng bộ từng bộ đồ mới, không ngừng đổi từng bộ từng bộ trang sắc, chỉ sợ làm sai gì đó, mặc thử lễ phục lần cuối, để chắc chắn không có chỗ nào không ổn.

Tra Như Diễm và Bàng Tiếu Tiếu ở bên cạnh nhìn, chẳng biết là vui mừng hay đau khổ.

Trong trạch viện cao thấp trùng điệp, Trần Hoài Cửu dẫn một đám quản Sự đi tuần tra, kiểm tra mọi thứ lại lần cuối xem mọi thứ đã ổn thỏa chưa.

Khi đi qua một hành lang uốn khúc, đoàn người bỗng nhiên tách sang hai bên đứng thật trang nghiêm, nhường đường cho Bàng Quán đang đi tới.

Bàng Quán mặt không cảm xúc đi qua đám người.

Trong số những người đang ở đây, chỉ có Trần Hoài Cửu hiểu rõ nhất tâm trạng lúc này của lão gia, nếu không phải không tiện bùng nổ thì e là lão gia nhất định phải ngăn chặn hôn lễ này, nhưng mà chẳng còn cách nào khác, chỉ đành nhắm mắt đưa chân thôi. Bàng Quán đi lên bậc thang trên hành lang uốn khúc lấy một tinh linh ra, chẳng biết liên lạc với ai, bỗng nhiên nắm chặt tinh linh trong tay, quay đầu lại liếc trần Hoài Cửu, mắt lộ ra tinh quang, sau đó nhanh chóng rời đi. Trần Hoài Cữu hiểu ý, dặn dò những quản sự khác phải nghiêm khắc kiểm tra cẩn thận rồi rời khỏi đám người.

Đuổi theo Bàng Quán, truyền âm hỏi:

- Lão gia có gì dặn dò? Bàng Quán ừm một tiếng, mãi tới khi tiến vào thư phòng mà những người khác không phận sự miễn vào mới bỗng nhiên xoay người nghiến răng nói:

- Chúng ta mắc lừa lão tặc Hạo Đức Phương kia rồi!

Đọc truyện chữ Full