TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 3495: Binh xuất U Minh (2)

Đại quân tiên phong trực tiếp xông thẳng vào một tinh môn, xông ra từ trong hư không, nhân mã phòng thủ của Hạo Đức Phương nhường đường cho bọn họ, nhìn theo đại quân U Minh đang nhanh chóng đi qua.

- Vượt qua thuận lợi!

Nam Cung Như Ngọc vừa ra ngoài một lát ngắn ngủi lại tiến vào trong không gian trữ vật để báo với trung tâm chỉ huy một tiếng.

- Hoàng Đãi lập tức chi tay lên vị trí mà đại quân đang tiên tới ở tinh bàn:

- Đại đô đốc, nếu đi thẳng thì sau tinh môn tiếp theo chính là địa bàn Mão Lộ. Đây được coi là một quan ải khá quan trọng, nơi đó có mười triệu nhân mã phòng thủ, e là sẽ phải đại chiến một trận!

Miêu Nghị nhìn chằm chằm tinh bàn, nói:

- Đây không phải mục tiêu của ta, sau khi tiến vào thì trực tiếp xông qua, đừng dây dưa!

Mọi người nhìn nhau, có ý gì vậy?

Miêu Nghị nhanh chóng làm gì đó trên tinh bàn, chỉnh sửa thành một bộ tỉnh đồ, chỉ vào một tinh môn, nói:

- Nơi này, đi vào từ khu Tử Mậu rồi tới khu Dân Quý. Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào đó, Hoành Vô Đạo trầm ngâm nói:

- Khu Dần Quý là sào huyệt của Bàng Quán, con đường nối giữa khu Tử Mậu và khu Dần quý là con đường cứu viện gần nhất của thân quân Hạo Đức Phương, cũng có thể nói, đây là con đường thân quân viện binh của Hạo Đức Phương buộc phải băng qua.

Miêu Nghị gật đầu nói:

- Không sai, Thân quân cứu viện thế như chẻ tre, đang nhanh chóng đuổi tới nơi này, bọn họ gấp rút cứu Hạo Đức Phương thì không thể vòng đường xa, chỉ có thể mạnh mẽ công phá quan ải này mới có thể giải vây cho Hạo Đức Phương. Bàng Quán đương nhiên cũng ý thức được điều này, xét từ tin tình báo truyền tới thì Bàng Quán đang triệu tập một lượng lớn nhanh chóng chạy tới đây tập hợp, nhất định sẽ dốc hết sức ngăn cản, nhân mã của Hạo Đức Phương bị Hạ Hầu gia động tay động chân, điều động không được suôn sẻ, phối hợp với sự gây rối bất ngờ từ Bàng Quán, chịu kiềm chế mọi mặt, mà bên Bàng Quán thì không có vấn đề này, thân quân tiếp viện của Hạo Đức Phương cũng không gặp phải chuyện này. Bởi vậy mà nơi này sẽ trở thành điểm quyết chiến then chốt, chuyện náo nhiệt như thế mà không có sự tham gia của chúng ta thì thật là đáng tiếc mà!

Mọi người quay sang nhìn nhau, quyết chiến then chốt thì đúng là then chốt thật, nhưng cứ xộc thẳng tới nơi then chốt thê thì chúng ta chịu được ư?

Mạch Tử Thúy nói:

- Xin Đại đô đốc cân nhắc, thân quân của Hạo Đức Phương chính là quân tinh nhuệ của tinh nhuệ bên trong nhân mã của y, có tám mươi triệu quân. Bàng Quán muốn ngăn chặn thì ít nhất phải tập kết số nhân mã gấp đôi bằng ấy, hai trăm, ba trăm triệu nhân mã hỗn chiến, đội nhân mã mười triệu của chúng ta mà tham gia vào cùng thì e là sẽ tạo thành tổn thất lớn.

Miêu Nghị đáp:

- Tám mươi triệu quân tinh nhuệ của Hạo Đức Phương vì để nhanh chóng tới cứu viện Hạo Đức Phương sẽ chỉ công không thủ, một đường mạnh mẽ tấn công này đã tổn thất hơn mười triệu. Bàn Quán còn muốn liên hợp với động tính của Hạ Hầu gia để kiềm chế đường viện quân khác, cuối cùng nhân mã có thể tập trung ở chỗ này nhiều lắm thì cũng chỉ khoảng hai trăm triệu, mà tập trung hết đám nhân mã này thì chẳng khác nào sức mạnh của những nơi xung quanh sào huyệt của Bàng Quán đã bị rút sạch, trong khoảng thời gian ngắn khó mà tập trung viện binh. Hậu quả của việc quân tinh nhuệ của Hạo Đức Phương và Bàng Quán liều mạng quyết đấu là gì? Đợi khi chúng ta đuổi tới đó thì song phương ít nhất cũng đã tổn thất hơn nữa, hơn nữa đã mệt nhoài. Chúng ta tới đó, đủ để dễ dàng chèn ép một trong hai!

Mọi người nghe xong hơi lơ mơ, chẳng biết Miêu Nghị đang nói gì, nghe thì có vẻ rất ổn nhưng trong đó đầy sơ hở luôn, hẳn là Đại đô đốc sẽ không hồ đồ như vậy mới đúng, rốt cuộc muốn làm gì?

Nam Cung Như Ngọc nói:

- Đợi chúng ta tới đó rồi thì e là chiến sự của bọn họ đã phân rõ thắng bại ấy chứ.

Bàn tay đang đặt trên Tinh Bàn của Miêu Nghị run một ái:

- Vì vậy phải đi lối tắt, đi con đường gần nhất, đâm thẳng qua!

Mọi người cả kinh, Hoành Vô Đạo bấm ngón tay tính toán, chợt trầm giọng nói:

- Đại đô đốc, địa bàn Mão Lộ, Thần Lộ và Ba Lộ vừa nối liền vừa giao nhau, nếu chúng ta trực tiếp đi lối tắt từ nơi này thì còn phải băng qua ba mười ba tinh môn, trong đó có mười ba tinh môn nằm ở địa giới Mão Lộ. Bàng Quán không thể để mặc chúng ta trực tiếp đi qua được, trên đường ắt sẽ có rất nhiều ngăn chặn, sau đó, thì chúng ta cũng sẽ mệt nhoài mà thôi. Đại đốc, trực tiếp đầm thẳng qua không ổn chút nào! Thuộc hạ cảm thấy, thực ra có thể cứu Hạo Đức Phương hay không không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã xuất quân, lựa chọn tốt nhất của chúng ta hiện giờ là liên kết với quân của Hạo Đức Phương, dốc sức tiêu diệt quân của Bàng Quán. Như vậy thì Bàng Quán cũng không đạt được lợi, có thể bảo vệ thực lực của chúng ta, để tương lai khi phân chia địa bàn thì chúng ta mới không rơi vào cảnh không có ai để dùng!

- Ngươi thật sự cho rằng người ta có thể dễ dàng giao Mão Lộ ra như thế à? Chi e là sau khi chuyện thành công thì sẽ tới lượt chúng ta liều mạng với họ, Miêu Nghị nhàn nhạt nói, rồi không dây dưa nữa, giơ tay ra hiệu dừng rồi nói:

- Việc này không cần bàn thêm nữa, ý ta đã quyết, binh quý thân tộc cứ quyết định như vậy đi!

- Mọi người vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa cảm thấy kỳ lạ, đều lặng lẽ suy nghĩ.

Chẳng bao lâu, sau khi đại quân xuyên qua một tinh môn, rốt cuộc cũng trực tiếp đối mặt với nhân mã của Bàng Quan.

Đại quân U Minh dốc sức, xông lên đột phá, gần như chẳng tốn chút sức lực nào. Mấy người Miêu Nghị cũng xuất hiện sau khi đại quân lộ diện, rồi mới lại tránh vào trong trung tâm chỉ huy, tiếp tục lên đường.

Mười triệu nhân mã Bàng Quan ngăn chặn bị đánh tan một cách dễ dàng, quá trình thuận lợi tới mức mấy người Hoành Vô Đạo khó có thể tin tưởng, lẽ nào những năm nay, đại quân U Minh ở ẩn đã mạnh mẽ đến mức này?

Sau đó quá trình đâm thẳng của đại quân U Minh cũng vô cùng thuận lợi, lúc băng qua Thần Lộ và Tị Lộ thì đương nhiên nhân mã của họ Hạo để bọn họ qua, mà mấy lần quân của Bàng Quan xông ra ngăn chặn cũng bị đại quân U Minh đánh tan một cách dề dàng. Những gì mắt thấy tai nghe dọc đường đi đều khiến bọn Hoành Vô Đạo phát hiện phán đoán của bọn họ sai rồi, bọn họ hình như đã đánh giá thấp thực lực của phe mình, phán đoán lúc trước của Đại đô đốc mới chính xác!

Cả đường thế như chẻ tre, sĩ khí đại quân U Minh tăng cao, phát hiện hóa ra chúng ta lợi hại đến thế, khi đối mặt với chúng ta thì quân địch còn chẳng đỡ nổi một đòn, tâm trạng thấp thỏm lúc trước đều tan biến sạch.

Trong Khẩu phủ, Khấu Lăng Hư đứng trước tinh bàn châm chậm nghiêng đầu nhìn về phía Đường Hạc Niên ở bên, hỏi:

- Lại dễ dàng công phá rồi? Sắc mặt Đường Hạc Niên nghiêm trọng, nói:

- Đây đà là lần thứ năm đại quân U Minh đánh bại nhân mã ngăn chặn, đếm kĩ lại thì tính ra bọn họ đã đánh tan sự ngăn chặn của hơn bảy mươi triệu nhân mã Bàng Quan! Theo tin tình báo của thám tử dọc đường thì thế tiến công của đại quân U Minh vô cùng hung mãnh, sau khi đối đầu với bọn họ, quân của Bàng Quan căn bản không đỡ nổi một đoàn, hoàn toàn không thể ngăn cản. So ra thì sức chiến đấu của quân Hạo Đức Phương còn kém xa bọn họ!

Khấu Lăng Hư không khỏi so sánh sức chiến đấu của nhân mã bên mình với bên Hạo Đức Phương, tay run lên. không kiềm được mà bứt rụng cả một cọng rầu, dần dần trầm ngầm, nói:

- Mãnh hô xuống núi rồi!

Đọc truyện chữ Full