- Trong ngoài đồng thời xuất hiện tập kích khẳng định không phải ngẫu nhiên, sợ là nhắm tới Lâm Ngạo Tuyết.
Ðến cái bước này. Thượng Quan Thanh cũng không giấu hắn, đại khái kể lại tình huống đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, lần này Tư Mã Vấn Thiên không còn cười trên nỗi khổ đau của người khác nữa, giơ tay áo lau lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn cũng nhanh chóng đoán được là do Ngưu Hữu Ðức làm. Cũng tức là Ngưu Hữu Ðức đã sớm biết thân phận của Phi Hồng, mấy năm nay một mực lợi dụng Phi Hồng lừa gạt Thanh Chủ, mà Phi Hồng là nhân thủ do giám sát tả bộ của hắn cài cắm bên người Ngưu Hữu Ðức, xuất hiện sơ hở như thế mà hắn lại không biết chút gì, đặc biệt là vào thời điểm này, khi Thanh Chủ đã quyết định hạ độc thủ với Ngưu Hữu Ðức, chỉ sợ Phi Hồng sớm đã tiết lộ tin tức muốn động thủ cho Ngưu Hữu Ðức, chẳng trách Phi Hồng mãi cứ thoái thác, nói không có cơ hội tiếp cận Ngưu Hữu Ðức.
Cũng chính bởi như thế, chứng minh Phi Hồng sớm đã bại lộ, nên Ngưu Hữu Ðức mới ra tay cứu người, giải trừ nỗi lo về sau cua Phi Hồng!
Nói cách khác. Thành Chủ mấy năm trước thẳng đến nhắm một mắt mở một mắt với Ngưu Hữu Ðức đều là do giám sát tả bộ của hắn cung cấp tin tức sai lầm, bằng với nói Ngưu Hữu Ðức có thể phát triển tới bước hôm nay, khiến cả Thanh Chủ đều phải kiêng sợ, là nhờ công không nhỏ của giám sát tả bộ, chỉ cần nghĩ đến đây thôi đã đủ ứa một thân mồ hôi lạnh!
Hiên giờ hắn thật là cười khổng đi ra, trách nhiệm chẳng nhỏ hơn Thượng Quan Thanh chút nào, so với đám người Phá Quân ở mặt ngoài, hắn càng là phiền toái lớn, nào còn có tâm tư hạnh tai nhạc họa, nói chuyện đều có phần căng thẳng, khẩn trương nói:
- Thượng Quan, làm thế nào? Thượng Quan Thanh hỏi hắn.
- Gọi ngươi tới là muốn nghe nghe ý kiến của ngươi, ngươi chuẩn bị làm thế nào?
Tư Mã Vấn Thiên nắm chặt cổ tay đối phương:
- Thượng Quan, đây không phải việc nhỏ, chốc nữa bệ hạ mà biết, ngươi ta cũng khó tránh khỏi trách nhiệm!
Thượng Quan Thanh đẩy tay hắn ra, nhìn bốn phía một chút, ý vị sâu xa thấp giọng nhắc một câu:
- Chốc nữa tám chín phần mười bệ hạ sẽ triệu kiến Cao Quan, khẳng định muốn cho Cao Quan tra việc này!
- Ừ. Tư Mã Vấn Thiên gật gật đầu, cũng thấp giọng nói:
- Sao đại tổng quản không mời Cao Quan đi qua nói chuyện?
Thượng Quan Thanh nói:
- Ðã liên hệ Cao Quan, chắc sắp đến rồi.
Trong mắt Tư Mã Vấn Thiên khẽ chớp chớp, đã biết tâm tư của Thượng Quan Thanh, hóa ra đầu tiên gọi mình tơi là vì muốn thương lượng việc này, xem chừng sợ một mình khó mà thuyết phục Cao Quan, cho nên muốn kéo hắn cùng tới để tăng thêm phân lượng, tiện khuyên Cao Quan hạ thủ.
Ðúng như lời Thượng Quan Thanh, Cao Quan đã tới, còn dẫn theo một đội nhân ma giám sát hữu bộ lách mình hạ xuống ngoài đại môn Ly cung.
Vẫn trước sau như một đặc lập độc hành, mặt không biểu tình. Vĩnh viễn là một bộ bất cần nhân định, một chiếc mũ cao màu đen, một bộ áo choàng phiêu đãng theo gió.
Hắn vừa đến, nhân viên tụ ở trước cửa lập tức nhường đường, ai cũng đều biết, xảy ra loại chuyên này, tự động quy về quyền quản lý của giám sát hữu bộ do Cao Quan cầm đầu, ai dám ngẳn trở, phán quan mặt lanh này thật là giết người không nháy mắt. Cho dù là Phá Quân thường mắng Cao Quan gian thần, lúc này cũng vẫy vẩy tay, tỏ ý tướng lĩnh dưới quyền nhường đường.
Dưới ánh mắt chăm chú của chúng nhân, Cao Quan thân hình thẳng tắp, ung đen dưới lớp áo choàng trắng trầm ổn đi trước, áo choàng đung đưa phía sau, dừng bước trước cổ thi thể kia, ánh mắt lành lạnh đánh giá thi thể, nhân viên hữu bộ tản ra hai bên trái phải Cao Quan.
Cao Quan dẫn người tới, tự nhiên là nghe nói qua chuyện ở nơi này.
- Có ai biết kẻ chết là người nào?
Cao Quan ánh mắt hờ hững quét qua chúng nhân, nhàn nhạt hỏi.
Quan giai nho thì tận lượng không lên tiếng, nếu không thật bi cuốn vào trong chuyện này, bị Cao Quan mang tơi giám sát hữu bộ thi gay to.
Ngược lại Phá Quân mới vung tay, liền có người đẩy ra quan gia lâm thời của biệt viện Quảng Lệnh Công. Phá Quân nói:
- Kẻ tập kích đã bị chết kia là hạ nhân tại Ngự viên biệt viên cua Quảng phủ, quản gia Quảng phủ biệt viện đã xác nhận.
Cao quan coi chừng quản gia kia, hỏi: - Lời này là thật?
Quản gia kia có phần sợ hãi gật gật đầu:
- Ðúng vây! Chẳng qua Cao đại nhân, việc này Quảng phủ chung ta thật không biết nội tình a!
- Mang hết người và thi thể cùng đi! Cao Quan nhàn nhạt một tiếng, lại nghiêng đầu nói:
- Tất cả mọi người trong Quảng phủ biệt viện toàn bộ không chế tại chỗ!
- Tuân mênh!
Lập tức có người lĩnh mệnh mà ra, trực tiếp xách đi quan gia kia, thi thể trên đất cũng bị thu lại.
Cao Quan lại nói với Phá Quân: Phiền toái tả Chỉ huy sứ phái một đội nhân mã phối hợp.
- Phá Quân gật gật đầu, vung tay chỉ một tên tướng lĩnh dẫn người theo giám sát hữu bộ cùng đi tới Quảng phủ biệt Viện.
Anh mắt Cao Quan lại quét qua chúng nhân, lành mạc nói:
- Ai là người chứng kiến?
Chỉ trong chốc lát, một quần thiên binh thiên tướng có phần không tự tại đứng ra.
Cao Quan chi nói một câu:
- Toàn bộ mang về hữu bộ nghiêm tra!
Cần gì phải bắt chúng ta lại? Ðám thiên binh thiên tướng kia cảm thấy thập phần oan uổng, dồn dập nhìn hướng Phá Quân, hôm nay vừa khéo là ngày người của Phá Quân tả đốc vệ đương trực, nhưng Phá Quân chỉ có thể là bảo trì trầm mặc, loại sự tình nay hắn không tiện ngăn trở Cao Quan tra án.
Mang đi đám nhân chứng kia, Cao lại lành lạnh nện xuống một câu:
- Dọn dẹp hiện trường, thăm dò tại chỗ!
Nhận Viên tai hiện trường dồn dập túa ra, Cao Quan soạt một tiếng, tiện tay hơi run áo choàng, không nhanh không chậm đi vào trong Ly cung, không người nao dám ngăn.
Trên đài lầu các, thấy Cao Quan đi tới. Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vân Thiên đều bước ra nghênh tiếp. Ðặt chân lên hành lang lầu các, Cao Quan vừa thấy thái độ hai người, liền ý thức ra trong việc nay có kỳ quặc, chẳng qua cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu:
- Không biết Ðại tổng quản hẹn ta đến đây là có chuyện gì phân phó?
Thượng Quan Thanh lắc đầu thổn thức:
- Cao Quan, không nói gạt ngươi. Việc hôm nay sợ là phiên toái...
Lúc này mới kể lại đầu đuôi sự tình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 3616: Thần không còn lời nào để nói (1)
Chương 3616: Thần không còn lời nào để nói (1)