TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 3725: Hắc gia anh minh thần võ (3)

Miêu Nghị tay áp lên bàn đứng dậy, cười lạnh một tiếng:

- Bại hay lắm!

Thiên cung, Tinh thần điện.

Nghe qua Thượng Quan Thanh bẩm báo tình trạng dị thường trong Thái cổ, sắc mặt Thanh Chủ trầm xuống, nói:

- Tà khí đại lượng bạo phát, đây là chuyện gì? Cho dù bị Ngưu Hữu Đức phát hiện, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đức còn có thể khống chế tà khí?

Mấy tên tâm phục gần đây một mực ở tại trung khu nghe mệnh lộ ra thần sắc trầm ngâm suy tư, đều lắc đầu tỏ vẻ không biết là chuyện gì.

- Ừ!

Thanh Chủ ngẩng đầu ra hiệu cho Thượng Quan Thanh, kẻ sau liền lập tức bước ra ngoài Tinh thần điện.

Đợi đến lúc đám người Thanh Chủ từ trong điện đi ra, một con phi long màu vàng gào thét bay tới, xoay vòng một trận giữa không trung, thân hình cực đại rơi ở ngoài điện, bộ dạng cúi đầu nghe mệnh.

Thượng Quan Thanh kể lại tình trạng dị thường trong thái cổ, hỏi Kim Long kia:

- Biết là chuyện gì không?

Kim Long nhấc trảo, vạch ra mấy chữ dưới mặt đất:

- Chưa từng nghe nói, lúc hai tộc Long Phượng còn tại phúc địa, tà khí chưa hề tràn lan như thế.

Mấy người nhìn rõ mặt chữ, chuyển sang nhìn nhau, trong lòng đều minh bạch, biết con rồng nay hẳn không nói giả, lúc hai tộc Long Phượng còn trấn thủ tại Thái cổ, khi đó Thái cổ chưa gọi là thái cổ, nơi ấy sơn thanh thủy tú, có thể được xưng là phúc địa, làm sao có thể có tình trạng tà khí tràn lan tồn tại, người ta chưa thấy qua hoàn toàn là điều thường.

Chỉ là như thế, bên này cầm giữ hai tộc Long, Phượng ngược lại như thành nhân quả báo ứng, dời lên tảng đá nện trúng chân mình.

Thượng Quan Thanh vung tay bình lui Kim Long, mấy người lại xoay người trở về trong điện.

Vũ Khúc nói:

- Đúng thời điểm này lại xuất hiện chuyện như thế, lại ngay lúc Ngưu Hữu Đức đi tới Thái cổ, nếu nói là vựa khéo, không khỏi quá mức gượng gạo, sợ là thật có liên quan đến Ngưu Hữu Đức, e rằng nhân mã mai phục có thể đã bị bại lộ!

Vừa nói mặt mày vừa hiện vẻ ưu tâm lo lắng, lo lắng sự an toàn của chi cận vệ quân kia, nếu thật bị Ngưu Hữu Đức nhắm trúng liệu co thoát thân được không?

Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên nhìn nhau, theo như kế hoạch ban đầu, nếu kế hoạch thất bại, sẽ chuẩn bị tìm một cái cớ tổ chức một lần thanh tiễu Thái cổ, thuận tiện triệt xuất người ra, nhưng với tình hình trước mắt, ngươi còn làm cái gì thanh tiễu Thái cổ nữa, không phải trêu đùa ư, nói sẽ có người tin ư? Cho dù Thiên cung tự mình tổ chức người đi qua thanh tiễu, Ngưu Hữu Đức cũng sẽ không cho người kề cận.

Khắp nơi xảy ra chuyện, Thanh Chủ không khỏi có cảm giác sứt đầu mẻ trán, chắp tay đi tới đi lui một trận, cuối cùng hạ lệnh nói:

- Thông tri người triệt thôi, ẩn tàng cho tốt, đợi chịu qua đoạn thời gian này lại nghĩ cách tiếp ứng đi ra!

- Tuân mệnh!

Thượng Quan Thanh ứng tiếng.

Bên này Tư Mã Vấn Thiên vừa thả xuống tinh linh, liền vội báo nói:

- Bệ hạ, U Minh đại quân giết ra U Minh, đã xảy ra đại chiến với nhân mã Nam quân trú thủ, nhân mã Nam quân chưa thể ngăn trở, đã đại bại!

Chúng nhân sửng sốt, còn tưởng mình nghe lầm, Thanh Chủ vội hỏi:

- U Minh đại quân giết ra U Minh, tấn công nhân mã Nam quân, còn đánh bại người của Ngưu Hữu Đức?

Tư Mã Vấn Thiên:

- Không có sai, thám tử được bố trí tại lối ra vào quan sát tận mắt, thấy nhân mã Nam quân tựa hồ cũng không ngờ U Minh đại quân có thể giết tới, bị đánh cho trở tay không kịp, đã tan vỡ!

Chúng nhân đối mặt nhìn nhau, không biết Thanh Nguyên Tôn liệu có phải điên rồi, uống lộn thuốc hay không? Đây là gặp ai cũng dám cắn a, chi bằng chất nhân mã kia cũng dám so sánh với Ngưu Hữu Đức? Đây là muốn học Ngưu Hữu Đức, đi theo lộ tuyển vặn ngã Hạo Đức Phương trước kia, hay là Hạ Hầu gia có bố trí nào đó khiến hắn không có sợ hãi?

- Hắc hắc! Ngưu Hữu Đức có danh Thường Thắng tướng quân, đúng là rất ít nghe nói có lúc ăn bại trận, với tính tình gia hỏa kia, lần này chịu thiệt há có thể nuốt trôi!

Thanh Chủ ngoài miệng nói thế, trên mặt lại dần hiển lộ ý cười, nụ cười như thế đã lâu không xuất hiện qua, ngón tay chỉ vào Thượng Quan Thanh:

- Liên hệ Ngưu Hữu Đức, nói cho hắn, cận vệ quân nguyện trợ giúp hạn một tay!

Hắn thật không ngờ được sẽ xuất hiện loại tình hình này, gần đây luôn luôn xảy ra chuyện ngoài dự liệu, lần này cuối cùng bị hắn tìm được cơ hội xoay chuyển cục diện.

Thái cổ, trong đại trận phong hộ dưới đất, Tây Môn Vô Dã đang nhìn chằm chằm gợn sóng lấp lánh ngân quang trên phòng ngự tráo, đột nhiên lấy ra tinh linh, sau một phen liên hệ, lập tức trầm giọng nói với thủ hạ hai bên:

- Chuyện chúng ta mai phục ở đây khả năng đã bị bại lộ, Ngưu Hữu Đức có thể đã biết. Truyền lệnh đi xuống, nhân mã lập tức co rút, nghe hiệu lệnh của ta hành sự!

Tùy theo một tiếng hạ lệnh của hắn, nhân mã chi chi chít chít trong phòng hộ trận khoái tốc tiêu giảm, rất nhanh liền chui vào trừ vật trạc trên thân mấy người.

Trong không gian trống rỗng dưới đất, chỉ còn lại đám người Tây Môn Vô Dã, phòng hộ trận vừa thu lại, mấy người phóng ra phi hành tọa kỵ, thân thể tuôn ra liệt diễm đồng thời hộ chặt tọa ky. Tọa kỵ tung cánh mà lên, xông hướng tà khí đang ùa tới.

Mặt đất bị oanh mở, âm vang một tiếng rồi dần sụp đổ, mấy tọa ky được hỏa diễm bao bọc xông ra khói tả vụ mênh mông, xoay vòng trên cao không.

Đám người Tây Môn Vô Dã giá ngự tọa kỵ, đưa mắt nhìn xuống ta vẫn vô bờ bên dưới, ngấm ngầm tâm kinh.

Nơi xa rất nhanh lại liên tiếp xông ra hỏa diễm tọa kỵ, dồn dập bay tới tụ hợp, thương nghị qua mấy câu, lấy Tây Môn Vô Dã cầm đầu, tấn tốc độn hướng phương xa.

Trong thư phòng Ngưu vương phi, Miêu Nghị chính đang liên hệ cùng Thượng Quan Thanh.

Nghe xong ý của Thượng Quan Thanh, Miêu Nghị nói thẳng:

- Hợp tác? Lời của bệ hạ bản vương có thể tin tưởng ư?

Thượng Quan Thanh:

- Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, có gì không thể tin?

Miêu Nghị:

- Tin cái rắm! Hạ Hầu gia không lâu trước mới nói cho bản vương, nói bệ hạ mai phục một ngàn vạn cận vệ quân tại Thái cổ, chuẩn bị thích sát bản vương, việc này bệ hạ giải thích thế nào? Trước phải đem chuyện này nói rõ ràng cho lão tự cái đã!

Thượng Quan Thanh vội vàng ngẩng đầu chuyển thuật lời của Miêu Nghị cho Thanh Chủ, đương nhiên, ba chữ “tin cái rắm” đã bị tĩnh lược đi.

Đám người Thanh Chủ vừa nghe tựa hồ như đã hiểu ra, bên này còn kỳ quái vì sao Ngưu Hữu Đức sẽ phát hiện mai phục, nào nửa ngày hóa ra là Hạ Hầu gia giở trò quỷ, nghĩ nghĩ lại thì Hạ Hầu gia này cũng quả thật quá đáng sợ, không chỗ nào không vào, không chỗ nào không biết, chuyện bí ẩn như thế không ngờ cũng bị nó biết được.

Đọc truyện chữ Full