Yêu Tăng Nam Ba tựa hồ phát giác được cái gì, chậm rãi quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt lộ ra thần sắc cân nhắc, hờ hững nói:
- Không ngờ hai nữ nhân của Phượng tộc vẫn còn sống, còn trở lại như thế! Lần này đúng thật là người đến đông đủ, cũng được, một lần giải quyết cho bớt việc, lần này ta không giết các ngươi, giữ hai người lại làm tọa kỵ! Doanh Nguyệt!
Doanh nguyệt nói:
- Có đệ tử.
Sư phó tặng người một kiện lễ vật!
Yêu Tăng Nam Ba vươn tay chỉ hướng đại quân đang đối đầu, ngạo nghễ nói:
- Tặng cái gọi là thiên hạ làm lễ vật cho ngươi, như thế nào?
Nhân mã bộ hạ cũ của Doanh hệ vừa nghe đến đó, tinh thần không khói khẽ rung.
Doanh nguyệt căm hận nói:
- Đệ tử không hứng thú gì với thiên hạ, chỉ muốn báo thù rửa hận cho Doanh gia!
Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch âm thầm kêu khổ, nữ nhân này không ngờ lại thành đệ tử của Yêu Tăng Nam Ba, có lầm hay không?
- Cho ngươi, thì ngươi cứ nhận!
Yêu Tăng Nam Ba nhàn nhạt một tiếng, phảng phất thiên hạ này giống như đồ trong túi, muốn lấy lúc nào thì lấy, anh mắt thâm thúy quét qua chúng nhân, hờ hưng nói:
- Kẻ thuận ta thì sống, kẻ nghịch ta thì chết! Cho các ngươi một cơ hội, người nào nguyện ý thần phục thi sang bên này.
Chúng nhân yên lặng không lên tiếng, trong đại quân song phương có không ít người người nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, tình thế trước mắt này nào ai dự liệu được nó sẽ xảy ra.
Trên lâu thuyền, Bạch chủ khe khẽ nghiêng đầu, hỏi Vu Hành Giả:
- Ngươi xác nhận thời điểm hắn trở lại lần nữa cũng là lúc bị tiêu diệt hắn?
Câu hỏi này chỉ có mấy người ở đây là có thể nghe được.
Vu Hành Giả thơ dại nói:
- Nếu ta có thể tính chuẩn như vậy, thì cần gì phải tránh mặt hắn, cứ ung dung đối diện là được, còn sợ hắn làm gì? Ta chỉ nắm bắt về dự đoán vị trí tinh, chúng sinh chung ta đều bởi nguyện lực mà thành, đối với phương diện này chỉ ẩn ẩn có dự cảm như thế mà thôi, chứ nào dám xác định.
Bạch chủ liếc mắt nhìn về phía Miêu Nghị:
- Đối với hắn, không phải người tính rất chuẩn ư? Hắn đúng là đã đi tới cái được ngày hôm nay.
Vu Hành Giả:
- Năm đó ta ẩn ẩn dự cảm đến người có đại khí vận sẽ bởi người mà ra, kết quả thật có người tìm được ngươi, chứ ta không nói nhất định. Nhưng người nhìn bộ dạng hiện tại của hắn mà xem, ngươi còn cảm thấy chuẩn ư? Hắn giống như là người có thể qua được cửa này? Ngươi cảm thấy hắn có thể đối phó Yêu Tăng?
Cao Quán đưng một bên nghiêng đầu nhìn lại, không biết hai người này đang nói mấy thứ lung tung gì vậy.
Thấy không người ứng đáp, ngón tay Yêu Tăng Nam Ba quay sang chỉ vào Doanh Nguyệt đứng bên cạnh:
- Xem ra đều không ai nguyện thần phục, đệ tử Doanh Nguyệt của ta ở đây, ai dám tới khiêu chiến? Ai dám tới khiêu chiến?
Hắn hỏi liền hai tiếng, nhưng mà có hắn chống lưng, ai còn đi ra ứng chiến?
Bất luận là Miêu Nghị, hay là hai người Thanh Phật phía đối diện cũng đều không lên tiếng, đã dần tập trung tinh thần, biết Yêu Tăng sẽ không bỏ qua bọn họ, một khi Yêu Tăng đánh tới, chỉ có thể liều mạng chống cự, trước mắt vẫn nên tĩnh quan kỳ biến, đợi làm ra ứng đối sau.
Độc tinh, bảo khố Nam Vô Môn.
Huyễn tượng tràn ngập trong bảo khố, trên đường phố người đến người đi, vô luận nam nữ già trẻ đều cùng mang một khuôn mặt, ngay cả gia súc gia cầm lui tới đều ẩn ẩn mang theo khí chất đường nét của khuôn mặt kia.
Đột nhiên, một con quạ bay tới, vỗ canh, hạ xuống trên một nhánh cây, giống như dị loại, bởi vì đường nét khuôn mặt của con qụa này không giống với khuôn mặt kia.
Do sự đi đến cỏa con qua, tựa hồ khiến cho huyễn tượng trên phố bị phá hoại, sát na giống như gió lớn thổi qua bụi đất, cuốn đi huyễn tượng ở trong bảo khố.
- Bát Giới bàn tọa trên liên hoa bảo tọa nhẹ nhẹ run mày, “Ai!” than thở một tiếng.
Bạch nương tử bản tọa phía dưới trợn mắt ngẩng đầu nhìn lên, nghi vấn hỏi:
- Sư phó cớ gì lại than thở?
Bát Giới khe mở ra hai mắt, nhẹ giọng thơ dại nói:
- Bạch m, trần duyên thế tục của ta tựa hồ gặp phải kiếp nạn, nếu không hóa giải cho xong, đời này sợ là khó đi vào đại đạo, ngươi thay ta đi kết liễu thôi.
- Tuân mệnh!
Bạch nương tử đựng dậy, hai tay hợp mươi ứng tiếng.
Bát Giới vung tay chi xuống dưới, một đạo hư không liệt phùng (vết nứt hư không) vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt Bạch nương tử, Bạch nương tử hợp mươi cất bước mà vào.
- Ai dám tới khiêu chiến?
Khi Yêu Tăng Nam Ba vừa dứt tiếng thì hơi hơi mang lệ sắc thứ ba, một đạo vết nứt hư không đột nhiên cắt vữ tinh không.
Một tên nữ tử tóc dài xõa vai bạch y như tuyết hai tay hợp mươi xuất hiện, chân ngọc thon dài để trần cất bước đi ra vết nứt hư không, nét mặt điềm tĩnh hiền hòa, vết nứt hư không đột nhiên dần tan biến ở sau lưng nàng. Nàng cư thế an tỉnh bồng bềnh đang đối diện với Yêu Tăng Nam Ba đang quát hoi, phảng phất là ứng lời kêu gọi của Yêu Tăng Nam Ba mà hiện ra.
Bạch nương tử bỗng nhiên từ đầu hiện thân, khiến vô số người vì đó mà ngẩn ngơ.
- Bạch nương tử?
Hai người Thanh, Phật đồng thanh kêu lại, quay sang đối mặt nhìn nhau, có thể kêu ra tên họ hiển nhiên là đều nhận thức.
- Bạch nương tử?
Trên U Minh Long Thuyền hơi có rối loạn, Ngô Trường, Hỏa Chân Quân cùng m Nhị Lang đứng ở mui thuyền cũng đồng thanh kêu lên, trong mắt mở to, đầy vẻ khó mà tin tưởng.
Ngô Trường ngạc nhiên nhìn bên người, hỏi: - Vừa nãy nữ nhân này là từ đâu chui ra.
Hỏa Chân Quần hỏi ngược lại, nói:
- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? m Nhị Lang:
- Xem ra có vẻ rất lợi hại, rốt cuộc là từ đầu chui ra vậy?
Trên thuyền lâu, Bạch chủ nhíu mày nhìn một màn nàay, ánh mắt rơi tại trên hai tay đang hợp mươi của Bạch nương tử, trong mắt lộ ra thần sắc suy tư.
Bạch nương tử hợp mươi trôi nổi giữa không trung, mắt sáng đạo quanh, nhẹ nhàng bay chuyển một vòng, nhìn đến tình hình đối đầu giữa hai đại quân, cũng nhìn đến cảnh đối đầu giữa các phương, ánh mắt rơi vào trên U Minh Long Thuyền, khẽ giơ tay cười nhẹ.
Bạch nương tử cũng không biết rốt cuộc ở hiện trường đã xảy ra cái gì, phát ra thanh âm ôn nhu vang vọng giữa tinh không:
- Oan gia nên giải không nên kết, các vị dừng tay ở đây, có được không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 3852: Kiếp nạn trần duyên (1)
Chương 3852: Kiếp nạn trần duyên (1)