- An Nhạc thiên phi ở lại một lát.
Chúng nhân cáo từ rời đi, Quang Mị Nhi buồn bực không vui cúi đầu ở trước mặt Miêu Nghị.
Từ sau khi phong nữ nhân này làm thiên phi, Miêu Nghị còn chưa chính thức gặp mặt nàng lần nào, bây giờ gặp lại, trong lòng hắn mới thực sự ý thức được nữ nhân này đã thành phi tử của mình, không khỏi nhớ tới thời điểm mới quen và những chuyện tường giao sau, nhìn ra được nữ nhân này tuy sắc đẹp vẫn động người như xưa, nhưng thần thái trên mặt không giấu nổi vẻ u ám.
Điều nay Miêu Nghị hoàn toàn hiểu được, cũng biết nữ nhân này đã phải trải qua những gì, một ít chuyện trong đó có liên quan không nhỏ đến hắn.
Đương nhiên, hiện tại giá nàng lại không phải bởi vì sắc đẹp của nàng, cũng không phải bởi lòng mang hổ thẹn, mà là bởi Quảng lệnh công không thượng triều mới khiến hắn nhớ tới nàng, nếu không hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, nàng lại không chủ động lộ mặt tranh sủng, ngươi phiền não bù đầu như hắn nào có thể nhớ tới nàng.
Miêu Nghị muốn làm rõ, xem đến cùng Quảng lệnh công có ý gì, bèn coi chừng nàng, hỏi:
- Ngươi hận trẫm?
Quảng Mị Nhi lắc đầu:
- Không có, thần thiếp không dám!
Miêu Nghị:
- Phụ mẫu ngươi có khỏe không?
Kỳ thực đây là biết rõ còn cố hỏi, Quảng gia đến cái bước này, đối mặt hắn căn bản không còn năng lực phản kháng, tưởng muốn đưa tay thẩm thấu vào nội bộ Quảng gia để biết tình hình trong đó cũng không khó, tự nhiên cũng biết tình cảnh của Mị nương lúc này, chỉ riêng Quảng lệnh công ngay cả mặt đều không chịu ló ra, hắn không biết rốt cục trong đầu ông ta đang nghĩ gì.
Đương sơ mấy đại thế lực trong thiên hạ có thể tranh phong cùng hắn, giờ chỉ thừa lại Quảng lệnh công, rết trăm chân giết mà không chết, năng lượng của một đời kiêu hùng không chỉ là thắng thua trên chiến trường, bởi thế mới thường thường bị hắn nhớ kỹ.
Quảng Mị Nhi thấp giọng nói:
- Rất ít liên hệ.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Tại trẫm sơ sót.
Nghiêng đầu nói với Dương Triệu Thanh ở sau lưng:
- Thông tri Quảng phủ, trẫm bồi An Nhạc thiên phi về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày!
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng.
Chúng thần lũ lượt ly khai Thiên Cung, Từ Đương Nhiên đứng ở trước cửa Chính Thiên môn Thiên cung, hai tay thủ ở trước bụng, không ngoài sở liệu, mình quả nhiên trở thành Thiên Đình giám sát tả sứ, trong lòng thoải mái không thôi, cuối cùng cũng đã đến ngày mà hắn hằng mong chờ.
Hắn mỉm cười địa nhìn thân ảnh chúng thần rơi đi, tìm đến cảm giác từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn quanh. Hắn tự nhiên biết chức trách của mình là ở đâu, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể không phụ ân trọng của bệ hạ, liệu có nên tìm tìm vị đại thần nào đó, gây chút phiền toái làm thành án lớn đưa lên?
Hắn gấp ở làm ra thành tích để biểu công, chứng minh với Miêu Nghị rằng mình không phải kẻ bất tài, nhãn thần âm ngoan giống như lang sói đang tìm con mồi.
Quay đầu mắt nhìn Thiên cung, kết quả phát hiện trong cung còn có người chưa đi ra, phát hiện Dương Khánh cùng Kim Man đang mặt đối mặt đứng đối diện nhau, ánh mắt sáng lên, chẳng lẽ hai người này cấu kết chuyện gì? Tức thì lại phát hiện chính mình suy nghĩ nhiều, hai người này cũng không dễ động tới như vậy, việc cần gấp trước mắt là hoàn toàn dàn giáo cho giám sát tả bộ cái đa.
Chẳng qua tâm tình vẫn cứ không sai, ra khỏi Thiên cung, cưỡi phi hành tọa kỵ khoái tốc về nhà, gấp gáp phân hưởng trong lòng với Tuyết Linh Lung.
Dương Khánh là bị Kim Man gọi lại, hai người nhìn nhau, Dương Khánh khẽ cười nhạt, Kim Man thì thần tình phức tạp.
Nhìn nhau rất lâu, Kim Man hỏi:
- Nghe nói phu nhân ngươi đã tới, nghe nói nữ nhân Tô Vận của Hạo Đức Phương cũng bị ngươi thu, xem ra đúng là ta khó vào được pháp nhãn của ngươi.
Dương Khánh thở dài nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi rất tốt, thật sự rất tốt, là ta không xứng với ngươi.
Kim Man:
- Ngươi chắc phải biết ta muốn nghe cái gì?
Dương Khánh khẽ lắc đầu nói:
- Không hiện thực, ngươi cảm thấy bằng địa vị bây giờ của chúng ta, liệu còn thích hợp ở cùng một chỗ sao?
Kim Man hiểu ý của hắn, hai người đều phong vương, ở cùng một chỗ rất dễ phạm vào kị húy, Thiên đế vừa đánh xuống thiên hạ, sát khí còn chưa tiêu, đang lúc không tìm được địch thủ tuyệt đối là nhân vật vô cùng nguy hiểm, mới hờ hững nói:
- Bây giờ ta trịnh trọng hỏi người một câu, ngươi có cảm giác với ta hay không?
Dương Khánh mỉm cười nói:
- Xinh đẹp như vậy, sao lại không có chút cảm giác được, trừ phi ta không phải là nam nhân.
Kim Man:
- Được! Danh phận với ta không tính là cái gì, chỉ cần ngươi đáp ứng lấy ta, ta lập tức từ đi vị trí Thiên vương.
Dương Khánh nhíu mày:
- Người làm như vậy có đáng không?
Kim Man:
- Ta tuổi tác đã không nhỏ, cũng là một nữ nhân, thiên hạ nhất thống, ta cẩm y ngọc thực áo cơm không lo, ngươi cảm thấy vị trí Thiên vương hữu danh vô thực này đối với một nữ nhân đến bước này mà vẫn cô đơn như ta thì có ý nghĩa gì? Đúng, thiên hạ này nam nhân nhiều vô số, ta cũng không phải muốn gã cho ngươi bằng được, nhưng ta rất mờ mịt, không biết nên tìm ai, người bình thường không vào được mắt, địa vị cách nhau quá khác xa cũng không nguyện để y, chính xác mà nói thì là không có tâm tư kia. Ta không phải cầu ngươi, chỉ là có chút cảm giác với ngươi, ngươi thấy thế nào?
Dương Khánh trầm mặc không nói...
Từ Đường Nhiên về đến nhà mới nhớ ra Tuyết Linh Lung đang tham gia du viên, mà lúc này Tuyết Linh lung chính đang ở bên người Vân Tri Thu, một đám nữ nhân ngồi bên hồ xem nhân công tạo cảnh, Thiên cung vừa di dời, rất nhiều thứ còn chưa được hoàn thiện.
Vân Tri Thu cũng biết bên này tạm thời không có cánh đẹp gì để mọi người quan thưởng, so với đến lúc đó phải nghe mấy lời khen tặng không thực lòng, nàng dứt khoát trực tiếp nói rõ, trưng cầu ý kiến mọi người, kiến nghị xem nên tạo cảnh thế nào, đợi đến làm xong, lần sau du viên lại mời mọi người đến nhìn kiệt tác mà bọn họ cùng nhau ấp ủ, bởi thế đám đông hứng trí không sai.
Mi nương thân ở trong đám người nghe được tin tờ trong cung truyền đến, nói bệ hạ muốn bồi nữ nhi về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, không khỏi đại hỉ, vội vàng chào từ biệt Vân Tri Thu.
Đưa mắt nhìn Mị nương rời đi, trong lòng Vân Tri Thu thầm thán, Quảng lệnh công đã phong vương, vốn cho là Miêu Nghị sẽ ra và rộng lượng cho mọi người nhìn, nhưng hôm nay xem ra Miêu Nghị vẫn còn băn khoăn với Quảng lệnh công, ý niệm có nên nhổ cỏ tận gốc hay không vẫn còn luẩn quẩn trong đầu Miêu Nghị.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 3907: Bốn chén rượu (2)
Chương 3907: Bốn chén rượu (2)