TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 107

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Hoặc là các trại chăn ngựa ăn hối lộ, báo cáo sai số lượng trái pháp luật, khuếch đại số ngựa chết, em bớt số ngựa

con sinh ra, sau3 đó trộm bán số ngựa chênh lệch; hoặc là số ngựa này được dùng cho mục đích khác.

Người cai quản việc chăn nuôi ngựa, Thái1 Bộc tự khanh Khương Bát Thập vốn là trẻ mồ côi ở Tây Bắc, được Hữu

Ninh để cứu trong chiến loạn, sau đó đi theo Hữu Ninh để, nhờ 9có tay nghề thuần ngựa gia truyền mà thăng chức

như diều gặp gió, từ một gã chăn ngựa trở thành Thái Bộc tự khanh, một trong Cửu k3hanh, cực kỳ trung thành với

Hữu Ninh để.

“A huynh có thể phái người đắc lực đi điều tra các trại chăn ngừa các nơi được k8hông, tốt nhất là tìm được chứng

cứ.” Nói một hồi, Thẩm Hi Hòa chợt cười, “À không, không cần phải người, muội sẽ đến Đông cùng một chuyến.”

“Muội định lợi dụng Thái tử à?” Thẩm Vân An kinh ngạc.

“Lợi dụng gì chứ.” Thẩm Hi Hòa cười tinh nghịch, sửa lời hắn, “Muội chỉ báo tin cho Thái tử điện hạ thôi.”

Các trại chăn nuôi ngựa đều được xây dựng ở những nơi có dân cư hung hãn, muốn chỉnh ai cũng chẳng cần tự

mình ra tay làm gì. Chỉ cần gài một cái bẫy nho nhỏ là có thể khiến người dân địa phương đồng loạt lên án, việc gì

phải dùng người của mình cho mấy việc tốn công tốn sức mà chẳng được lợi lộc gì, đã thế còn nguy hiểm nữa?

Vả lại, nếu bất cẩn để lộ thân phận sẽ bị người ta nắm thóp, bất lợi cho Tây Bắc.

“Thái tử sẽ chịu đi à?” Thẩm Vân An không dám chắc.

“Hắn sẽ đi.” Cánh môi phớt hồng như hoa anh đào của Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch lên, “Người ngoài báo tin, hắn

chưa chắc đã đi, nhưng nếu là muội, hắn sẽ đi.”

Nếu là người ngoài báo tin, Tiêu Hoa Ung sẽ e ngại rằng đó là cạm bẫy, chưa kể đến nguy hiểm tiềm tàng trong đó.

Nhưng nếu đổi thành Thẩm Hi Hòa báo tin thì lại khác, hai người họ hiểu rất rõ rằng mình muốn kết đồng minh

với người kia. Tiền đề để kết đồng minh là vì bọn họ có chung kẻ địch, tin tức do Thẩm Hi Hòa báo cho hắn đương

nhiên không phải tin giả.

Mặt khác, đây là dịp để hắn chứng minh tuy là trưởng tử của bệ hạ nhưng hắn thật sự đồng lòng với huynh muội

bọn họ, xóa đi nỗi nghi ngờ rằng hắn được bệ hạ phải đến thăm dò Thẩm Hi Hòa.

Đây là cơ hội để bày tỏ thành ý với nhau.

Thành ý của Thẩm Hi Hòa là không báo tin tức giả hãm hại hắn, còn thành ý của hắn là tin tưởng nàng, cho nàng

một liều thuốc an thần.

Thẩm Hi Hòa phát hiện mỗi lần đến Đông cũng là lại được ăn những món ngon mới lạ hôm nay Tiêu Hoa Ung

chuẩn bị mấy món điểm tâm cao cấp như gà viên chiên, bánh sữa dê, bánh xếp hoa…

“Quận chúa đến thăm, ta rất mừng.” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung rất dịu dàng, hôm nay hắn mặc một bộ áo cổ tròn màu

xanh nhạt, vạt áo và tay áo thêu hoa văn lá bạch quả tinh xảo, khoác áo lông chồn màu xanh | biển, tôn lên nét tiêu

dao thanh nhã của hắn.

“Điện hạ, Chiêu Ninh có việc nên mới đến.” Thẩm Hi Hòa lấy ra một tờ giấy viết thư màu vàng đã được gấp lại đặt

trên bàn, đẩy tới trước mặt Tiêu Hoa Ung, “Việc này chỉ có thể tự mình báo cho điện hạ biết.”

Tiêu Hoa Ung cầm lấy tờ giấy viết thư, khi mở ra xem thì ngửi được một mùi hương dìu dịu, bên trên còn có hoa

văn hình lá bạch quả, hắn đọc lướt nội dung trên đó nhưng đầu óc lại suy nghĩ chuyện khác: “Giấy viết thư của

quận chúa thật độc đáo.”

“Ta rảnh rỗi thích bày vẽ ấy mà, đây là giấy viết thư do ta tự chế.” Thẩm Hi Hòa nhìn tờ giấy, “Dùng gỗ bạch quả

làm thành, sau đó hun bằng huân hương lá bạch quả.”

“Sáng trong như ngọc, mịn màng trơn nhẵn.” Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy, “Chẳng hay ta có thể xin

quận chúa một ít được không?”

“Ngày mai Chiêu Ninh sẽ cho người đưa đến cho điện hạ.” Thẩm Hi Hòa hào phóng.

Tiêu Hoa Ung mỉm cười hài lòng, giao tờ giấy cho Thiên Viên đứng phía sau: “Quận chúa yên tâm, chắc chắn ta sẽ

lưu ý việc này, sớm cho quận chúa một câu trả lời chính xác.” “Ta đợi tin vui từ điện hạ.” Thẩm Hi Hòa nâng chung

trà, lấy trà thay rượu kính Tiêu Hoa Ung, sau đó uống cạn rồi đứng dậy, “Huynh trưởng đang đợi ta trong phủ, ta

không làm phiền điện hạ nữa.”

Tiêu Hoa Ung dở khóc dở cười, lần nào nàng cũng đi thẳng vào vấn đề một cách nhanh gọn, nói xong là đi ngay.

Thẩm Hi Hòa đã lấy Thẩm Vân An làm cớ, hắn cũng chẳng lý do gì giữ nàng ở lại, đành nói: “Đông cung vốn

quạnh quẽ, ta chỉ mong quận chúa có thể thường xuyên đến đây hàn huyên cùng ta, để nơi này ấm áp hơn.”

Thẩm Hi Hòa thẳng thừng từ chối: “Điện hạ không biết đấy thôi, những ai quen biết ta đều nói ta là người lạnh như

băng, nếu ta thường xuyên đến đây, chỉ e Đông cũng sẽ càng lạnh lẽo hơn.”

Đây là lần đầu Tiêu Hoa Ung bị người ta nói đến cứng họng, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại thấy thoải mái, ánh mắt

càng sáng hơn, rốt cuộc không nhiều lời nữa mà tự mình tiễn Thẩm Hi Hòa ra khỏi Đông cung.

“Điện hạ, rõ ràng quận chúa muốn thăm dò ngài, sao ngài còn đồng ý?” Thiên Viên đã đọc qua, trên giấy viết: “Việc

chăn nuôi ngựa có vấn đề.” “Nếu cô không đồng ý, chỉ e từ nay nàng sẽ không bao giờ đặt chân đến Đông cung

nữa.” Tiêu Hoa Ung cười, cầm lấy tờ giấy trong tay Thiên Viên, “Thái Bộc tự Xem như nàng đã mang lại cho ta một

niềm vui bất ngờ.”

Khương Bát Thập cai quản Thái Bộc tự rất nghiêm ngặt, dù tai mắt của Tiêu Hoa Ung có trải rộng đến mấy thì cũng

có chỗ không thể nhòm ngó, Thái Bộc tự lại không phải nơi quá quan trọng, hắn chưa cài cắm ai vào đó, lần này có

thể tiện thể làm luôn. “Điện hạ, trại chăn nuôi ngựa đều được xây dựng ở những địa phương không bình thường.”

Thiên Viên lo âu.

Những nơi bọn họ cần phải khống chế quá nhiều, nếu đợi đến khi có thời gian thì Thiên Viên chẳng lo làm gì,

nhưng giờ mà ôm đồm việc này, lại còn phải ưu tiên trước các việc khác thì sẽ xáo trộn kế hoạch của điện hạ.

“Vậy thì phải một người phi thường thực hiện.” Tiêu Hoa Ung ung dung, “Để Hoa Phú Hải tự đi.”

Thiên Viên: “1”

“Điện hạ, nếu để Hoa đào y đi, quận chúa mà biết thì ngài…” Ngài sẽ lòi đuôi cho xem!

“Nàng sẽ không cho người thăm dò.” Tiêu Hoa Ung nói chắc nịch, “Nàng báo chuyện chăn ngựa cho ta biết vì

muốn được ta tin tưởng, đã thể thì sẽ không làm những việc có tính nghi kỵ, nàng chỉ đợi câu trả lời của ta, để xem

bản lĩnh của ta đến đâu, xem ta có thật sự xa cách bệ hạ hay không.”

Bởi lẽ bệ hạ kiêng dè Tây Bắc, nàng sẽ không chọn một hoàng tử hiếu thảo với bệ hạ, tính tình thiếu quyết đoán làm

phu quân.

Nàng sợ dù sau cùng có lấy được thiên hạ thì phu quân cũng sẽ làm theo di mệnh của phụ hoàng mà gây hại đến

Tây Bắc. Hắn muốn xua tan hết thảy âu lo của nàng, để nàng hoàn toàn tin rằng hắn sẽ đồng lòng với nàng.

“Vâng.” Thiên Viên khẽ thở dài, chẳng hiểu điện hạ dựa vào đầu mà tin tưởng như thế, nếu quận chúa dùng kể bọ

ngựa bắt ve, chim sẻ rình sâu để âm thầm điều tra các trại chăn nuôi ngựa thì điện hạ sẽ bại lộ hơn phân nửa!

Như vậy quả thật hơi mạo hiểm.

Tiêu Hoa Ung lạnh nhạt lườm Thiên Viên đang mặt nhăn mày nhó: “Ta nhớ trong kho còn một khối gỗ kỳ nam.”

“Để thuộc hạ đi xem thử.” Đồ đạc của Tiêu Hoa Ung quá nhiều, Thiên Viên không thể nhớ hết được.

“Đem nó ra đây” Tiêu Hoa Ung ra lệnh.

Xem ảnh 1

Đọc truyện chữ Full