TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 112

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Lên đến thành lậu, Kinh thành phồn hoa trải dài trước mắt, khắp chốn sáng rực ánh đèn.

Đứng trên này, phóng mắt nhìn cả Kinh thành, chỉ thấy 3nhà nhà giăng đèn kết hoa, nơi nơi ca múa tưng bừng.

Từ trên thành lậu Tây Bắc cũng có thể thấy bách tính trong thành reo hò mừng vui, đèn đ1uốc sáng ngời, cảm nhận

được niềm vui chân thật và chất phác của bọn họ.

Giờ đây, đứng tại đây, nhìn ánh đèn trải dài không có điểm cuối, th9ắp sáng bầu trời đêm của hoàng thành, khung

cảnh phồn vinh khiến người ta có cảm giác cả đất trời đang nằm dưới chân mình, lòng chợt nảy sinh hùng t3âm

tráng chí.

“Nếu là dịp Tết Nguyên Tiêu thì còn đẹp hơn.” Tiêu Hoa Ung khẽ họ mấy tiếng, “Tết Nguyên Tiêu có hội đèn lồng,

mấy tiệm đèn lồ8ng thi đèn với nhau, tháp đèn cao nhất lên đến mấy chục trượng, một khi thắp lửa, ánh đèn lan xa mấy dặm.”

“Thật sao, sang năm là được thấy rồi.” Thẩm Hi Hòa nói. “Sang năm, nếu quận chúa không chế, ta sẵn sàng đi dạo

hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu cùng quần chúa.” Tiêu Hoa Ung mời.

“Giờ mới tháng Chín, còn cả một mùa Đông mới đến Tết Nguyên Tiêu, ai biết được tình hình lúc đó sẽ thế nào?

Thái tử điện hạ, lo xa là tốt, nhưng lo xa quá mức thường sẽ phải thất vọng, cần phải thiết thực, suy xét cái trước

mắt.” Thấm Vân An từ chối thay Thẩm Hi Hòa,

Nghe Thẩm Vân An nói móc, Tiêu Hoa Ung vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, khiêm tốn đáp: “Thế tử nói phải lắm, Ung

xin thụ giáo.“.

Ra đòn mà đối phương vẫn ung dung, Thẩm Vân An hừ lạnh, đứng sang bên cạnh Thẩm Hi Hòa, không để ý đến

Tiêu Hoa Ung nữa mà chỉ tập trung hàn huyên với Thẩm Hi Hòa.

Đương nhiên Thẩm Hi Hòa sẽ tiếp chuyện với Thẩm Vân An, nhưng phép lịch sự khiến nàng không thể làm ngơ

Tiêu Hoa Ung được, thỉnh thoảng lại hỏi hẳn về phong tục trong Kinh. Tiêu Hoa Ung tươi cười trả lời, thật ra hắn

còn mong Thẩm Hi Hòa có thể xem nhẹ mình, chỉ có trước mặt người thân, người ta mới có thể không kiêng dè gì,

không quá khách khí hay lễ phép quá mức. Bởi vì biết rằng người ấy sẽ không so đo, sẽ dung túng mình hết mực.

Giờ phút này, pháo hoa rực rỡ muôn màu, hắn cúi đầu nhìn nét cười xán lạn của thiếu nữ bên cạnh mình, hắn

muốn trở thành người dung túng nàng, để nàng yên tâm dựa dẫm.

Rất muốn!

Thật sự muốn!

“Cảm ơn điện hạ đã dẫn ta và a huynh ngắm cảnh Kinh thành phồn hoa, trên thành lậu gió lớn, điện hạ đừng để bị

cảm, chúng ta nên về thôi.” Thẩm Hi Hòa khẽ nói.

Tiêu Hoa Ung nhận thấy dù nàng vẫn nhã nhặn như thường, mặt mày cũng không thay đổi, nhưng ánh mắt trong

veo ít khi thấy được chứng tỏ tối nay tâm trạng nàng rất vui.

Không biết là vì hắn đưa nàng đến đây hay là vì có người khác đi cùng.

Có lẽ là về sau.

Trong nháy mắt, hắn chợt thấy lòng buồn da diết. “Ta tiếp đãi không chu đáo, làm quận chúa không thể dạo chơi

tận hứng.” Tiêu Hoa Ung áy náy. Thẩm Hi Hòa nói: “Không, sức khỏe ta cũng không tốt, không chịu lạnh được,

ngày khác có dịp lại cùng điện hạ lên thành lâu ngắm cảnh.”

“Đi thôi, đi thôi.” Thẩm Vân An giục giã, không muốn nghe Tiêu Hoa Ung nghiền ngẫm lời muội muội mình rồi

nói ra mấy lời hoa mỹ. Tiêu Hoa Ung nhã nhặn mỉm cười, đi theo bọn họ xuống thành lâu, tự mình tiễn Thẩm Hi

Hòa lên xe ngựa. Xe chạy được một đoạn, Thẩm Vân An mới nói: “UU ở đây đợi huynh một lát.” Dứt lời, hắn quay

ngược lại, quả nhiên thấy Tiêu Hoa Ung vẫn còn đợi ở đó. Thẩm Vân An nói: “Điện hạ, chúng ta dời bước nói

chuyện nhé.” Tiêu Hoa Ung đi theo Thẩm Vân An đến dưới hàng dương liễu bên bờ đê, sóng nước lấp loáng trong

đêm, Thiền Viện đứng xa xa canh gác.

“Điện hạ, cùng là đàn ông với nhau, ta thấy ánh mắt điện hạ nhìn muội muội ta không giống bình thường.” Thẩm

Vân An nói thẳng, ngày mai hắn sẽ phải lên đường rời Kinh, thân phận lại nhạy cảm, trước khi đi không tiện gặp

Tiêu Hoa Ung, có vài lời bây giờ muốn nói rõ ràng, “Ta không biết mấy phần là thật, mấy phần là giả, nhưng muốn

nói với điện hạ vài lời.”

Tiêu Hoa Ung nói: “Xin thể tử cứ nói.”

“Tín vương thay Liệt vương cầu hôn muội muội ta, hứa hẹn rằng cả đời này Liệt vương sẽ không nạp thiếp, nhưng

muội muội đã từ chối.”

Thẩm Vân An không biết Tiêu Hoa Ung và muội muội mình có thể đi được bao xa, cũng không biết tình cảm Tiêu

Hoa Ung dành cho muội muội có phải chân tình hay không. Hắn nói mấy lời này với Tiêu Hoa Ung không phải vì

muốn Tiêu Hoa Ung cũng hứa hẹn tương tự, dù gì muội muội hắn cũng không để ý chuyện này.

Hắn chỉ muốn Tiêu Hoa Ung biết được muội muội nhà mình tốt đẹp nhường nào, Tiêu Hoa Ung phải biết quý

trọng.

“Nếu sau này ta có thể cưới UU làm vợ, cả đời này ta chỉ có mình nàng.” Tiêu Hoa Ung trịnh trọng làm lễ với Thẩm

Vân An.

“Điện hạ, ta không có ý này…”

“Thế tử không cần nhiều lời.” Tiêu Hoa Ung ngắt lời Thẩm Vân An, “Kiếp này, ta đã xem hết phù hoa, nhìn khắp

giang sơn, nhưng chỉ gặp được một người khiến lòng ta rung động.”

Hắn không phải thiếu niên kiến thức nông cạn, cũng không phải trẻ con ngây thơ không biết gì, càng không phải

mãng phu thiển cận.

Hắn đã đi khắp thế gian, nhìn khắp muôn trùng phồn hoa mới gặp được nàng, mới rung động vì nàng.

Hắn không dám thề nguyền son sắt rằng mình yêu nàng sâu đậm thế nào, nhưng hắn dám chắc trên đời không còn

ai có thể khiến mình rung động như nàng.

Thẩm Vân An không ngờ Tiêu Hoa Ung lại trịnh trọng như vậy, nhất thời không biết nói gì, đành chắp tay làm lễ,

lẳng lặng cáo từ.

Sau khi Thẩm Vân An đi khỏi, Tiêu Trường Doanh đến tìm Thẩm Hi Hòa, nàng biết nếu không gặp hắn một lần ắt

sẽ bị dây dưa không thôi, bèn xuống xe, đi vào nhà gian của nhà hàng gần đó.

“Chuyện hôm nay là do ta khiến quận chúa bị liên lụy, ta đến để tạ lỗi.” Tiêu Trường Doanh dè dặt lên tiếng.

“Chuyện đã kết thúc, Chiêu Ninh không để bụng, điện hạ đừng lo nghĩ.” Thẩm Hi Hòa hết sức khéo hiểu lòng

người.

Tiêu Trường Doanh lại thấy hơi khó chịu, ngần ngừ không biết nên mở miệng thế nào.

Thẩm Hi Hòa lẳng lặng đợi một lát rồi nói: “Nếu điện hạ không có việc gì, Chiêu Ninh xin cáo lui.”

Thẩm Hi Hòa đứng dậy định đi, Tiêu Trường Doanh nắm lấy tay nàng, cả hai cùng nhìn xuống tay hắn, Thẩm Hi

Hòa chau mày, song Tiêu Trường Doanh vẫn không buông tay: “Quận chúa, ta có chỗ nào không tốt?”

Thẩm Hi Hòa thử giật tay ra mà không được, dứt khoát để yên, lạnh lùng lên tiếng: “Điện hạ, dù là người hay vật,

cái đẹp trên đời luôn có vô vàn, không phải ai cũng muốn thử tốt đẹp. Mỗi người có sở thích mỗi khác, điện hạ rất

tốt nhưng lại không hợp ý Chiêu Ninh.”

“Vậy ai mới hợp ý nàng? Là Thái tử điện hạ ư?” Tiêu Trường Doanh thốt lên.

“Ai hợp ý Chiêu Ninh cũng không liên quan gì đến điện hạ.” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt đáp, “Chiêu Ninh không nợ

gì điện hạ, chẳng lẽ chỉ vì điện hạ có tình cảm với Chiêu Ninh mà Chiêu Ninh phải mang ơn sao.”

“Ta không có ý đó.” Tiêu Trường Doanh vội giải thích.

“Điện hạ, Chiêu Ninh đã nói với điện hạ từ đầu, ta và điện hạ không có duyên.” Thẩm Hi Hòa giật mạnh tay ra.

Tay nàng giơ lên làm ống tay áo trượt xuống, lộ ra vết sẹo nhạt màu trên cánh tay, Tiêu Trường Doanh ngây người:

“Vì sao ngày ấy nàng lại cứu ta?”

“Cớ sao điện hạ lại hỏi thế? Ý đồ của ta là gì, cả hai chúng ta đã sớm biết rõ còn gì.” Thẩm Hi Hòa cảm thấy Tiêu Trường Doanh hơi có vấn đề.

Chẳng lẽ là vì biết chuyện bị nàng từ chối lời cầu hôn, lòng tự trọng bị tổn thương nên đâm ra kích động?

Sắc mặt Tiêu Trường Doanh hơi tái đi: “Ta.”

“Điện hạ, đời là thế, luôn có những điều muốn mà không được, mong rằng điện hạ sẽ sớm buông bỏ.” Thẩm Hi Hòa làm lễ rồi quay lưng bỏ đi.

Đọc truyện chữ Full