TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 124

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

QUÁ KHEN CHO HOÀNG THÁI TỬ

Cũng vì việc này mà Thẩm Hi Hòa mới càng lúc càng chắc chắn hắn chính là người mình luôn hoài nghi.

Cho dù đã dám chắc đến tá3m phần răng Tiêu Hoa Ung chính là người đó, Thẩm Hi Hòa vẫn còn tâm lý cầu may.

Mạc Viễn bắt đầu điều tra sự tình mười một năm trước1 đã nhiều ngày nay, sau khi Thẩm Hi Hòa trịnh trọng dặn

dò, hắn lại càng thêm dốc sức.

Đêm hôm ấy, Mạc Viễn dẫn theo một ngư9ời nữa đến, người này mặc áo choàng có mũ trùm đầu che khuất mặt,

chỉ có thể nhận ra đó là một nữ lang vóc dáng yểu điệu. Khi nàng t3a bỏ mũ trùm ra, để lộ gương mặt thanh tú,

Thẩm Hi Hòa hơi ngạc nhiên: “Tắc Hương, sao người lại đến đây?”

“Quận chúa.” Cố T8ắc Hương làm lễ vái chào.

Thẩm Hi Hòa đỡ nàng ta dậy: “Sao ngươi lại xuất cung?”

Cố Tắc Hương là người của Dịch Đình cung, là con cháu quan viên phạm tội, vốn không được quyền xuất cung,

nếu bị phát hiện sẽ phải mất đầu.

“Quận chúa, Tắc Hương được quận chúa chiểu cổ, may mắn được phân vào Thượng phục cục*, làm nữ quan

chưởng y, hôm nay may mắn được theo Thôi Thượng phục xuất cũng làm việc nên đến đây để tạ ơn quận chúa.”

Cố Tắc Hương lùi lại hai bước, trang trọng quỳ lạy.

(*) Thượng phục cục là nơi quản lý lễ phục, lễ khí của Hoàng đế

“Ngươi được vào Thượng phục cục cũng nhờ tài may áo.” Thẩm Hi Hòa đỡ tay nàng ta, “Chí ít không còn là tội

tịch nữa.”

“Trong cung nhân tài lớp lớp, Dịch Đình cung toàn là gia quyến nhà quan lại, ai chẳng có tay nghề riêng? Muốn vào

Lục cục Nhị thập tứ ty không phải chỉ có tay nghề là xong, nếu không có quận chúa, sao Tắc Hương có thể tìm được

lối thoát này.”

Cổ Tắc Hương nói hết mực chân thành: “Hôm nay Tắc Hương chỉ được ghé qua đây một nén hương, quận chúa

muốn biết chuyện mười một năm trước, Tắc Hương có biết ít nhiều.”

“Ngươi nói đi.” Bây giờ Thẩm Hi Hòa mới biết vì sao Cổ Tắc Hương lại đến đây.

Thì ra, nàng ta vừa vào Dịch Đình cũng chưa bao lâu thì gặp được một người, nhờ vậy mà biết được đôi điều về sự

tình năm đó ở Minh Chính điện. Khi ấy, Hoàng Thái tử tám tuổi, thông minh tột đỉnh, vượt xa các hoàng tử khác,

chỉ e bây giờ chẳng mấy ai còn nhớ dáng vẻ thần đồng của hắn, nhưng năm xưa, có thể nói là danh tiếng lẫy lừng,

có một không hai, được bệ hạ yêu quý như trân bảo, được Thái hậu thương yêu hết mực.

Một hôm, Thái tử đi vào Minh Chính điện, bệ hạ đang thương nghị cùng các triều thần, hắn ở trong thiên điện một

mình. Trước kia cũng thường như thế, mỗi lần xong việc, bệ hạ sẽ kiểm tra bài vở của Thái tử một hồi. Thái tử ăn

một bát anh đào sữa đặc trong Minh Chính điện, đột nhiên miệng trào máu tươi, sắc mặt tím tái.

“Là thuốc độc?” Thẩm Hi Hòa giật mình.

“Vâng, Thái tử điện hạ không phải mắc bệnh nan y mà là trúng độc, Thái y viện bó tay, nhờ Thái hậu mời một đạo

sĩ đến mới cứu được tính mạng của Thái tử điện hạ trong gang tấc. Sau đó Thái tử điện hạ nằm liệt giường gần một

năm, khi hắn xuất hiện trước mặt các công nhân lần nữa thì hình hài chỉ còn da bọc xương.”

Cổ Tắc Hương thuật lại nguyên văn lời mình nghe được cho Thẩm Hi Hòa: “Về sau, y quan của Thái y viện phát

hiện mạch của Thái tử điện hạ không giống người thường, lại thường xuyên chảy máu tai và mũi, hôn mê là chuyện

cơm bữa. Đạo sĩ ấy không có cách giải độc, bảo rằng hãy để điện hạ theo ông ta đến đạo quan, có ông ta chăm lo

từng li từng tí, ít ra điện hạ sẽ sống được đến hai mươi bốn tuổi.”

Thì ra lời đồn Tiêu Hoa Ung sống không quá hai mươi bốn tuổi là từ đây mà ra.

“Vậy bát anh đào sữa đặc kia…”

“Việc này lại càng ly kỳ hơn.” Cố Tắc Hương thần thần bí bí, “Theo kết quả điều tra về bát anh đào sữa đặc, ngày

hôm ấy bệ hạ không dặn Ngự Tiện phòng chế biến. Thái tử điện hạ đến Minh Chính điện, thấy bát anh đào sữa đặt

bày trong đó mà chưa ai ăn, nghĩ bụng món cầu kỳ thế này hẳn là của bệ hạ, thế nên mới yên tâm mà ăn…”

Không đợi bệ hạ cho điều tra, hai người thượng thực của Thượng Thực cục* lẫn hai ty thiện** đều uống thuốc độc

tự sát, mọi manh mối đều đứt đoạn. Hai ty thiện còn lại cùng với các điển thiện, chưởng thiện*** đều bị đưa vào

Dịch Đình cung, về sau lần lượt chết bất đắc kỳ tử.

(*) Thượng Thực cục: phụ trách nếm trước các loại Ngự thiện, ngoài ra còn quản lý rượu chè và Y dược của Hoàng

đế.

(**) Ty thiện: Nằm trong cơ cấu của Thượng Thực cục, đảm nhiệm việc nấu nướng.

(***) Điển thiện, chương thiện: Nằm trong cơ cấu của Thượng Thực cục, phân theo cấp bậc: Cục – Ty – Điển –

Chưởng. Hoàng cung phong tỏa tin tức, bệ hạ không đại khai sát giới trong một lần nên chẳng có mấy ai hoài nghi.

Đến cả các đại thần trong triều cũng cho rằng Thái tử điện hạ chỉ là đột ngột mắc phải một căn bệnh kỳ lạ mà thôi.

“Nói cách khác, bát anh đào sữa đặc bí ẩn kia rất có thể là nhắm vào bệ hạ.” Thẩm Hi Hòa không hoài nghi Hữu

Ninh để ngay từ đầu.

Hữu Ninh để muốn đổi phố Thái tử thì chẳng việc gì phải đợi đến khi hắn lên tám tuổi, nếu quyết tâm phế Thái tử

từ sớm thì ra tay với trẻ sơ sinh sẽ dễ hơn.

Vả lại, không phải đến tận năm lên tám Thái tử mới bộc lộ trí tuệ siêu phàm, mà từ khi bốn năm tuổi đã có dấu

hiệu, lúc sáu bảy tuổi đã có thể chắc chắn. Quan trọng nhất, hẳn Hữu Ninh để sẽ không chọn cách ra tay ở Minh

Chính điện, thân là Hoàng thượng, toàn bộ hậu cung đều là người của ông ta, muốn đối phó với một đứa trẻ thì

hoàn toàn có thể chọn một kẻ gánh tội thay tại Đông cung hoặc một nơi khác.

Nàng có thể nghĩ được điểm này, chắc chắn Tiêu Hoa Ung cũng đã nghĩ đến, đây không phải lý do khiến hắn xa

cách Hữu Ninh để

“Khi ấy bệ hạ đăng cơ đã được tám năm, có người đồn bát anh đào sữa đặc đó là do thuộc hạ cũ của quý phi của

Tiên để ra tay.” Cố Tắc Hương không biết chuyện này có đáng tin hay không, dù sao thì nàng ta

cũng đã báo cho Thẩm Hi Hòa biết những gì mình nghe ngóng được, thật giả cứ để Thẩm Hi Hòa tự phán đoán.

“Quận chúa, Tắc Hương xin cáo lui, sau này quận chúa có việc gì thì cứ vào cung tìm Tắc Hương.” Cổ Tắc Hương

nói xong liền hối hả rời đi. Thẩm Hi Hòa biết thời gian của nàng ta có hạn, bèn bảo Bích Ngọc đưa cho nàng ta một

chiếc túi tiền căng phồng, bên trong đựng đầy vàng.

“Quận chúa, Tắc Hương không thể nhận được.” Cố Tắc Hương từ chối.

“Cầm đi, Thượng Phục cục nhiều người thế kia, ai chẳng muốn ra ngoài cùng đôi gió. Vậy mà Thượng phục lại

chọn người, hắn là người đã chuẩn bị thỏa đáng.” Sao Thẩm Hi Hòa có thể không biết đạo lý đối nhân xử thế này

chứ? “Người chịu cầm thì sau này ta mới tiếp tục nhờ người nghe ngóng tin tức.”

Thẩm Hi Hòa đã nói vậy, Cố Tắc Hương không tiện từ chối, bèn nhận lấy, sau đó làm lễ cáo lui.

Thượng phục của Thượng Phục cục đang đợi nàng ta cách quận chúa phủ không xa, công việc đã xong xuôi, hai

người cùng quay về cung. Về đến Thượng Phục cục, cả hai đi vào tầm điện của Thôi Thượng phục, Cổ Tắc Hương

hỏi: “Thôi Thượng phục, sao điện hạ lại muốn để ta báo chuyện này cho quận chúa biết?”

Thôi Thượng phục đã ngoài bốn mươi, tóc búi cao, khóe mắt vẫn chưa có nếp nhăn, ánh mắt bình thản: “Điện hạ có

lý do của mình.”

“Thượng phục, quận chúa có ơn với ta, ta không thể hại nàng ấy.” Cổ Tắc Hương cắn răng nói.

“Điện hạ còn lo cho quận chúa hơn người nhiều.” Thôi Thượng phục nói, “Những chuyện điện hạ bảo người nói

đều là thật, không có nửa cầu giả dối, Quận chúa muốn biết việc này thì trừ điện hạ ra, trong cung chỉ có bệ hạ biết,

kể cả Thái hậu nương nương cũng không rõ ràng các chi tiết nhỏ. Điện hạ đã giúp người báo thù, sau này hãy an

phận làm người hầu trong cung đi, điện hạ đã nói ngươi không cần trung thành với điện hạ, chỉ cần trung thành

với quận chúa là được. Hôm nay, người báo tin cho quận chúa xem như đã đền đáp công ơn điện hạ giúp người rũ

bỏ tội tịch.”

Nghe được lời này, Cổ Tắc Hương mới yên tâm.

Thấy vậy, Thời Thượng phục cười: “Ngươi gặp được quận chúa đúng là tốt số.” Được quận chúa chiếu cố đồng nghĩa với việc lọt vào mắt xanh của điện hạ, trong cung không, trong cả Kinh thành này, được lọt vào mắt xanh của điện hạ thế nào cũng có phước sau này.

Trong quận chúa phủ, Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ về tin tức do Cổ Tắc Hương đem đến đầu ra đấy, sau đó cười khẽ: “Khá khen cho Hoàng thái tử.”

Cổ Tắc Hương đã thay đổi, lần trước gặp nàng ta, trong mắt nàng ta toát lên vẻ u ám, lần này lại hoàn toàn thanh thản, cho thấy thù hận trong lòng nàng ta đã được cởi bỏ. Nàng ta là con gái của một quan viên phạm tội, sao có thể báo thù thành công chỉ trong một thời gian ngắn ngủi? Rồi vì sao có thể từ tội tịch biến thành nô tịch? Đương nhiên là có người giúp đỡ.

Đọc truyện chữ Full