TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 206

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

“Thái tử điện hạ chính là lựa chọn của nàng ấy,“ câu này chẳng khác nào sét đánh ngang tại Tiêu Trường Doanh,

khiến cả người h3ắn đau đớn không thôi.

“Ahuynh, có thật là Thái tử không giả vờ bệnh không?” Giọng Tiêu Trường Doanh khàn đi.

“A huynh cũng không dám chắc.” Tiêu Trường Khanh ngẫm nghĩ rồi nói, “Có điều Chiêu Ninh quận chúa khăng

khăng muốn gả cho Th9ái tử điện hạ khiến huynh nghĩ rằng có lẽ sức khỏe Thái tử thật sự không được tốt.”

“Vì sao chứ?” Tiêu Trường Doanh t3hắc mắc.

“Huynh chưa tiếp xúc nhiều với Chiều Ninh quận chúa, nhưng từ những sự việc liên quan đến nàng ấy, có thể

th8ấy Chiêu Ninh quận chúa là người thông minh và lý trí. Dù nàng ấy thường đến Đông cung thăm Thái tử điện

hạ, ta cũng chưa từng thấy được chút tình ý nào dành cho Thái tử trong ánh mắt nàng ấy.”

Đặc biệt là hôm nay, nàng đứng quan sát lễ đội mũ của Thái tử, từ đầu chí cuối ánh mắt luôn bình thản, chẳng hề

gợn sóng mảy may.

Không phải nàng giả vờ bình tĩnh, cũng không phải kiềm chế tình cảm, mà là thật sự không yêu Thái tử, bằng

không Tiêu Trường Khanh cũng sẽ không cho phép đệ đệ gặp Thẩm Hi Hòa.

Nói vậy, Chiêu Ninh quận chúa muốn gả cho Thái tử điện hạ không phải vì yêu, mà hôn nhân không vì tình yêu thì

chỉ có thể là vì lợi ích.

“Vì lợi ích ư?” Tiêu Trường Doanh không tin, “Nếu Thái tử điện hạ thật sự không thể sống quá dăm ba năm, nàng

gả cho Thái tử rồi, ngày sau ai sẽ giúp nàng bảo vệ Tây Bắc? Dù ai đăng cơ cũng sẽ không bỏ qua cho tiền Thái tử

phi là nàng!”

“Nếu nàng ấy sinh được đích tôn thì sao?” Tiêu Trường Khanh hỏi ngược lại.

Tiêu Trường Doanh á khẩu, con người co lại: “Huynh muốn nói.”

“Đúng vậy, mục đích của nàng ấy không phải là mẫu nghi thiên hạ” Đến hôm nay Tiêu Trường Khanh mới lờ mờ

đoán được tâm tư Thẩm Hi Hòa, “Nếu nàng ấy là mẫu thân của đích tôn, dù Thái tử hoằng thì con trai của nàng ấy

vẫn có tư cách kế thừa giang sơn hơn chúng ta.”

Xưa nay, đích tử của chính cũng luôn cao quý hơn. “Sao phụ hoàng có thể cho phép người kế vị mang dòng máu

Thẩm gia được?” Tiêu Trường Doanh cảm thấy Thẩm Hi Hòa quá ngây thơ.

“A đệ, đừng khinh thường nữ lang.” Trước kia Tiêu Trường Khanh cũng có thành kiến với nữ lang, cho rằng nữ

lang yếu đuối thiển cận, nhưng Cổ Thanh Chi đã khiến hắn hiểu ra một nữ lang cũng có thể điên đảo giang sơn.

“Hậu cung không có chính cung, bệ hạ đã thề không lập hậu, nếu nàng ấy gả cho Đông cung thì có thể lấy tư cách

Thái tử phi để thay mặt chưởng quản lục cung, vậy cũng là hợp tình hợp lý. Đến lúc đó, nàng ấy sẽ nắm giữ toàn bộ

hậu cung trong tay, đệ chờ mà xem, xem nàng ấy cai quản hậu cung, rút củi đáy nồi thế nào.” Tiêu Trường Khanh

không cho rằng kế hoạch của Thẩm Hi Hòa là mộng tưởng hão huyền.

Con đường này thoạt trông có vẻ gian nan trắc trở, nhưng một khi thành công, Tây Bắc sẽ không còn mối lo nào

nữa, Thẩm thị sẽ đứng vững lâu dài.

Kể từ đó, không ai có thể dao động quyền lợi của nàng, nàng có muốn làm nữ hoàng cũng không khó.

Được vậy tốt hơn nhiều so với việc phải phụ thuộc vào đàn ông, dù có làm Hoàng hậu vẫn phải là một lá trái với

phu quân.

Nghe Tiêu Trường Khanh giải thích, Tiêu Trường Doanh ngây người, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm một chỗ, hồi lâu

mới bật cười ảm đạm: “Thì ra… thì ra ta thua ở điểm này.”

“A đệ, huynh khuyên để buông bỏ không phải vì sợ để tiếp tục tranh đoạt sẽ trở mặt thành thù với Chiêu Ninh

quận chúa.” Tiêu Trường Khanh thở dài thật khẽ, “Mà là vì nếu tâm tư Chiêu Ninh quận chúa đúng như huynh

nghĩ, nàng ấy sẽ không rung động trước những tình cảm đời thường.”

Tiêu Trường Khanh cứ nghĩ mình gặp Cố Thanh Chi đã đủ khổ, nhưng Thẩm Hi Hòa còn đáng sợ hơn cả Cổ Thanh

Chi, vừa có can đảm lại có mưu lược.

Hắn chạy về phía Cố Thanh Chi như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự cho rằng mình có thể khiến nàng cảm

động, vậy mà Thẩm Hi Hòa còn khó lường hơn cả Cổ Thanh Chi, đệ đệ mình càng không có khả năng lay động

được Thẩm Hi Hòa.

Đêm thu gió lạnh, trên trời chợt có tiếng sấm rền vang, Tiêu Trường Doanh im lặng hồi lâu rồi chợt hỏi: “A huynh,

huynh có muốn tranh giành ngôi báu không?” Tiêu Trường Khanh đang định thổi huân, nghe vậy thì khựng lại,

nhìn Tiêu Trường Doanh với vẻ ngẫm nghĩ: “Đệ muốn giúp nàng ấy?” Tiêu Trường Doanh không đáp, cũng không

phủ nhận.

Tiêu Trường Khanh cúi đầu lặng thinh một lát rồi mới nói: “Huynh từng muốn làm vậy, nhưng bây giờ trong lòng

huynh chỉ còn lại nỗi căm hận đối với vị trí chí tôn vô thượng kia.”

Nói rồi, hắn lại nhìn Tiêu Trường Doanh: “Đệ đừng tưởng rằng chỉ cần ta không tranh giành thì đệ có thể giúp

nàng ấy. Cho dù có thật là Thái tử điện hạ không còn sống được bao lâu đi chăng nữa, hắn cũng không phải kẻ tầm

thường, thậm chí ta còn không thể nhìn thấu hắn, chưa chắc hẳn đã chịu đựng được tâm tư của đệ. Vả lại, đệ phải

chuẩn bị tinh thần… không oán không hối.”

Năm ấy, hắn không hiểu thấu đáo điều này nên đến chết nàng vẫn không hề rung động trước tình cảm của hắn.

Ai cũng biết đau, biết mệt, biết khổ, biết sợ, trên đời nào ai có thể không oán không hối, nào ai yêu mà không mong

được yêu?

Hắn không muốn đệ đệ duy nhất đi theo vết xe đổ của bản thân, chịu đựng bao vất vả khó nhọc, trái tim như vỡ

tan thành muôn nghìn mảnh mà vẫn chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào, ngày ngày bị tra tấn, mỗi lúc một chán

ghét chính mình, đến nỗi bản thân hoàn toàn thay đổi, cuối cùng vừa gây thương tổn cho bản thân, vừa đẩy nàng

rời xa, để rồi cả đời sống trong hối tiếc.

“Nếu có thể mệt mỏi cũng tốt.” Tiêu Trường Doanh khẽ cảm thán rồi ngửa đầu tư rượu. Tiêu Trường Khanh im

lặng, sau đó đưa chiếc huân gốm lên môi, một giai điệu êm dịu vang lên, ngân nga phiêu bồng theo cơn gió, cuốn

theo lá vàng bay xa.

Tiêu Hoa Ung không biết có người đang mong mình chết sớm, tiện bề giúp hắn chiếu cố vợ con. Khó khăn lắm hắn

mới tiễn được Hữu Ninh để và Thái y lệnh đi, sau đó gấp gáp hỏi Thiên Viên: “Quà ƯU tặng ta đâu? Mau mang ra

đây!”

Hôm ấy Địa Phương về cung liền kể cho Thiên Viên nghe chuyện Thái tử điện hạ chính miệng đòi quà sinh nhật

bằng một vẻ mặt hết sức khó tin. Nghe xong, Thiên Viên nhìn Địa Phương đầy khinh bỉ, như thể đệ đệ mình là một

kẻ thiển cận, quê mùa vậy, đồng thời hắn cũng để bụng chuyện này.

Khi kiểm kê danh mục quà tặng, hắn đã đặc biệt để riêng quà do quận chúa phủ đưa tới nên vừa nghe Tiêu Hoa

Ung phân phó đã nhanh chóng đem đến.

Những hộp quà to có nhỏ có chất thành núi, đương nhiên quà sinh nhật cho Đông cung không thể chỉ đưa một thứ,

Tiêu Hoa Ung quét mắt từ trên xuống dưới, chuẩn xác rút ra chiếc hộp thứ ba từ dưới đếm lên, câm đến giường

ngủ, tháo dây lụa đỏ buộc ngoài, sau đó hít sâu một hơi.

Dù nghĩ rằng rất có khả năng vì không tìm được món quà phù hợp để tặng cho lễ sinh nhật đặc biệt của hắn mà

Thẩm Hi Hòa sẽ chiều theo ý hắn, may cho hắn một chiếc gối, tuy vậy hắn cũng không dám chắc, nhưng nếu đúng

là thể thì chỉ có thể là chiếc hộp này, bởi vì kích thước vừa vặn.

Tiêu Hoa Ung nín thở, dè dặt mở hộp ra, một chiếc gối màu đen thêu hoa văn lá bạch quả bằng chỉ vàng và chỉ bạc

đập vào mắt hẳn.

Tiêu Hoa Ung hớn hở săm soi, nhẹ nhàng mân mê chiếc gối, cảm giác mịn màng, mát lạnh trên tay làm hắn cười tươi rói, miệng gần ngoác đến mang tai. Hắn ôm chiếc gối vào lòng, hít hà mùi hương thanh mát trên đó.

Hắn lập tức ném chiếc gối hiện có trên giường sang một bên, cẩn thận đặt chiếc gối bạch quả xuống rồi chậm rãi ngả lưng, mắt nhắm lại. Mùi hương tươi mát của lá bạch quả hòa quyện cùng thảo dược tràn ngập lồng ngực hắn. Tiêu Hoa Ung hưởng thụ một lát rồi lại ngồi bật dậy, ôm chiếc gối vào lòng, cười nhu ngơ.

Lát sau, hắn lại lo lắng: “Nhỡ dùng nhiều quá hư mất thì sao bây giờ?”

Thiên Viên: “…”

Đọc truyện chữ Full