TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 211: Thiếu một người phụ nữ yêu tôi (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong đầu Diệp Đình hiện giờ đều là hình ảnh tờ khế ước kia từ trên trời rơi xuống, hình ảnh tất cả đều tan biến.

Anh ta yêu cô bao nhiêu, giờ khắc này bị thương nặng bấy nhiêu!

Tờ khế ước kia, giống như sấm sét chém thẳng xuống, nặng nề chém giữa đỉnh đầu anh ta!

A…

Làm sao biết kiếp phù du này tựa cỏ cây, tháng năm giục người già cỗi… gió trăng hoa điểu cười một tiếng trần duyên…

Kết cục lại là như vậy. Thì ra, tất cả đều là giả dối!

Giả dối!

Nhiều ngày như vậy, thật lòng của anh ta đều trở thành thức ăn cho chó!

Ở trong lòng cô, cho đến bây giờ chưa từng nghiêm túc.

Mỗi một câu nói của cô, cũng chỉ là để ứng phó.

Thì ra, tất cả đều sẽ bị tan biến không còn.

Lăng Vi! Em thật biết chơi!

Diệp Đình nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, đột nhiên cười lên, nhưng ánh mắt càng ngày càng lạnh. Ánh mắt vốn nóng bỏng dần dần chuyển sang lạnh như băng.

Băng sương ẩn chứa trong mắt tựa như có thể đông cứng con người, tựa như anh ta nhìn đến đâu, nơi đó chính là đóng băng mười dặm.

Yến hội kết thúc, các nhà truyền thông sửa sang lại video, chuẩn bị sáng mai tung ra. Chỉ tiếc đoạn video lúc xuất hiện hỗn loạn kia đã bị tiêu hủy toàn bộ, nếu không đem những bức hình của Paul – Louis Tư và các vị phu nhân kia tung ra ánh sáng, tỉ suất người xem sẽ vô cùng lớn! Đây chính là tai tiếng của gia tộc Louis Tư!

Paul – Louis Tư nhiều lần kiểm tra xác nhận trong tay người của truyền thông không còn chứng cứ vụ tai tiếng, lúc này mới thả người rời khỏi.

Diệp Đình nhìn tất cả những thứ này, trong tròng mắt đều là tiêu điều xơ xác!

Diệp Đình nháy mắt với một người trong góc một cái. Người này liền đi theo truyền thông ra ngoài.

Ha…Tiêu hủy? Paul thật sự quá ngây thơ rồi! Không biết bổn thiếu gia đến đây đã có chuẩn bị rồi sao?

Các nhân vật nổi tiếng tham dự yến hội, trong đó có mười một danh sĩ danh sĩ chính là thế lực cho đích thân anh ta bồi dưỡng.

Video của các nhà truyền thông bị hủy, không có nghĩa hỗn loạn lần này không bị truyền ra ngoài!

Diệp Đình vô cùng vương giả đứng trước lan can lầu hai, cười lạnh nhìn Paul – Louis Tư.

Thật lâu sau Diệp Đình hơi cong môi, đây mới là đại lễ mà anh ta chuẩn bị cho sinh nhật của lão già Paul!

Sau ngày hôm nay, Paul – Louis Tư tiên sinh, người sẽ đích thân nếm trải mùi vị danh dự mất sạch, bị vạn người chửi rủa!

Từ trang viên Lotta đi ra, Lôi Tuấn lái xe, trong xe vẫn luôn bật nghe bài ‘Bán hồ sa’.

Chuẩn bị vẽ cát, là do một tay anh ta và Lôi Đình chuẩn bị, bài hát này trước đây anh ta cũng đã nghe mấy lần, mặc dù cảm thấy dễ nghe, nhưng… hoàn toàn không có cảm xúc sâu sắc như ngày hôm nay.

Trong xe, tiếng nhạc du dương. Hôm nay chỉnh đẹp lão già Paul, Lôi Tuấn vẫn còn cảm thấy chút hưng phấn, chỉ là không biết tại sau bầu không khí giữa Lăng Vi và Đình ca dường như có điểm không đúng.

Diệp Đình bị rượu cồn hành hạ đầu như muốn nứt! Nhưng sắc mặc anh ta âm trầm, trong ánh mắt đầy men say lộ ra băng giá, khiến cho người bên cạnh đến thở cũng phải thật cẩn thận.

Trở lại biệt thự, Lôi Tuấn, Lôi Đình, Tần Sênh, Chính Hiền, Quân Dương, Kaya đứng một lúc lâu trong phòng khách, trao đổi ánh mắt với nhau rồi rối rít lên lầu trở về phòng của mình.

Dưới đèn thủy tinh chiếu sáng, Diệp Đình cùng Lăng Vi đứng đó nhìn nhau.

Biểu tình của cô lãnh đạm, mi mắt hơi rũ xuống, tựa hồ vừa tháo được một gánh nặng.

Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, nâng mặt cô lên. Cô chậm rãi ngước mắt nhìn, nhìn thấy tròng mắt nhỏ dài của anh ta tự nhiên cảm thấy lạnh thấu xương rùng mình một cái.

Ánh mắt của anh ta vô cùng có tính xâm lược, như muốn dùng ánh mắt lột da róc xương cô!

Anh ta siết chặt bả vai cô, dùng sức đến như vậy. Cô có thể tưởng tượng ra đốt tay trắng bệch của anh ta, vô cùng mạnh mẽ.

Anh ta cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, không một cái chớp mắt. Lăng Vi cảm thấy một trận áp lực vô hình ép khiến cô hít thở không thông.

Cô không thích bị bức bách như vậy, nhắm mắt lại, quay đầu về phía khác.

Hồi lâu sau, anh ta buông cô ra. Lăng Vi mở mắt nhìn, thấy anh ta lãnh đạm liếc nhìn cô một cái rồi xoay người đi lên lầu.

Lăng Vi nắm chặt quả đấm, không để ý đến áp lực vô hình đó, đuổi theo anh ta.

Đi đến cửa thư phòng, Diệp Đình cầm giấy ly dị từ trong ngăn kéo ra.

Ngón tay thon dài điểm vào giấy ly dị: “Anh đã kí rồi, những thứ em nên được, một phần không thiếu.”

Anh ta đẩy văn kiện đến trước mặt cô.

Tầm mắt lơ lửng của cô rơi xuống, cầm bút ký tên lên hợp đồng.

Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, muốn kéo văn kiện trở về, nhưng lại phát hiện ngón tay tựa như không còn chút sức lực, cánh tay anh ta cứng lại, đến nhúc nhích cũng không thể.

Lúc này, Lôi Đình đột nhiên xông vào. Cô khiếp sự nhìn tờ giấy ly dị trên mặt bàn: “Đình ca! Toàn thế giới đều biết cô ấy là vợ của anh. Ly hôn, đây không phải đồng nghĩa với việc anh tự hủy đi danh dự mình sao? Anh lập tức sẽ trở thành trò cười của toàn thế giới. Anh… anh đang nghĩ gì vậy…”

Mâu quang Diệp Đình dữ tợn nhìn Lôi Đình quát: “Không biết lễ nghi sao? Không biết gõ cửa sao?”

Hai mắt của anh ta như đao sắc vậy!

Diệp Đình bị dọa sợ run lên một cái, nhưng vẫn không nhịn được há miệng nói: “Anh! Vừa rồi hai người nói phách lối như vậy, hiện giờ các người ly dị không phải chờ người đến chê cười mình sao?”

“Đi ra ngoài!” Trong giọng nói của anh ta lộ ra một tia ngoan độc!

Lôi Đình hít sâu một hơi, hơi loạng choạng đi ra ngoài, sau đó đóng kỹ cửa lại.

Men rượu bốc lên, Diệp Đình càng nhức đầu.

Đọc truyện chữ Full