TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 302: Cô bé ngốc nghếch (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi y tá ra ngoài, Diệp Đình nâng mắt nhìn cô, Lăng Vi làm bộ trấn định hừ một tiếng: “Em không biết, vì sao lại... thử thai không phải như em nghĩ...”

Diệp Đình phì cười. Anh đột nhiên đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, vươn tay ôm cô vào trong ngực.

Anh dán vào tai cô, thanh âm từ tính nói: “Bảo bối, em thử thai không nên thử nước tiểu, hẳn là thử tay...” Nói xong, cầm tay cô, khẽ niết niết trong lòng bàn tay.

“...” Lăng Vi giương miệng, sửng sốt! Mặt “Oanh” một tiếng, giống như nổ tung, đỏ như quả chua! Lượng tin tức của mấy câu này thật lớn, từ từ —— để cô tưởng tượng!

Ánh mắt Diệp Đình thâm trầm nhìn chằm chằm vào cô.

Anh đưa tay, nhéo nhéo mặt cô, đưa sách cho cô xem: “Em xem xem, muốn hôn lễ như thế nào? Muốn tổ chức ở đâu? Hải đảo? Thảo nguyên? Hay là dưới nước? Hay là trên không?”

Lăng Vi còn chưa lấy lại tinh thần.

Diệp Đình nhìn cô một lúc lâu, khép sách lại, không nói nữa...

Anh đứng lên, nghĩ nghĩ...

Quả thật là anh quá vội vàng... Anh là rất muốn cho cô một hôn lễ thế kỷ, nhưng... Cô vợ nhỏ của anh hình như vẫn chưa sẵn sàng thì phải...

Vẫn là chờ của chân cô tốt lên rồi nói sau.

Đêm.

Nhóm mười người firewall siêu cấp đứng đầu thế giới đều online.

Chính Hiền: Nhìn chị dâu đau... Tôi thật muốn khóc, trong lòng tôi quá khó tiếp thu rồi. (biểu tình: rơi lệ)

Quân Dương: Ừ, lúc này chị dâu thật đúng là mình đầy thương tích, không biết cô ấy có thể nửa đường bỏ cuộc hay không... Một cô gái không ai lại muốn như vậy đi? Mỗi sáng tỉnh lại suy nghĩ đầu tiên là bà đây vậy mà vẫn còn sống?! Ai, giống như vậy, mỗi ngày đều cảm thấy sinh mệnh bị uy hiếp... Chị ấy sẽ sợ hãi đi? Không biết có lựa chọn rời xa anh Đình hay không.

Chính Hiền: (biểu tình: lửa giận) Miệng quạ đen! Chị dâu mới không yếu ớt như vậy!

Quân Dương: Cậu đừng không tin... Cái này thật sự rất khó nói... Tình yêu có vĩ đại đến đâu cũng không bằng tính mạng được! Nếu đổi là tôi, tôi khẳng định chịu không nổi...

Quân Dương: @ tất cả thành viên, đâu hết rồi? Mọi người đi đâu vậy?

Tần Sanh: Lăng Vi không yếu ớt như vậy +1

Kaya: Tần Sanh nhà tôi nói cái gì cũng đúng.

Diệp Đình: Tôi không nói lời nào, không có nghĩa là tôi không tồn tại...

Quân Dương: (biểu tình: khủng bố / nhìn trời) Tôi gì cũng chưa nói...

Vinh Tứ: Tình huống gì vậy?

Quân Dương: Móa! Tứ ca, anh ở Amazon mà vẫn có tín hiệu?

Vinh Tứ:... Sáu đứa ở Bắc Cực còn có tín hiệu, vì sao anh lại không có?! Cậu nói không có tín hiệu là Tiểu Bát à?

Vương Bát: Ông đây hận các người! (đối phương đã offline)

Yến Lục: Thuyền của chúng tôi đang phá băng, phía trước có một con thuyền du lịch của nước XM mắc cạn gần một tháng, lữ khách trên thuyền vô cùng khủng hoảng, trên thuyền đã không còn đồ ăn. Quân hạm quốc gia bọn họ đi qua không nghĩ cách cứu viện bọn họ... Bởi vì nghĩ cách cứu viện khó khăn thật sự quá lớn! Làm không tốt thì đều chết hết ở đó... Chúng tôi đang nghĩ cách cứu viện bọn họ, anh em chúc tôi may mắn đi. (đối phương offline)

Chính Hiền: (biểu tình: nhiệt lệ) Lục ca cố lên!

Vinh Tứ: Khóc cái gì? Như đàn bà! Ông đây hôm qua suýt nữa rơi vào ổ mãng xà kìa... Đúng rồi, Tiểu Đình và Tiểu Tuấn đâu?

Đọc truyện chữ Full