Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô uống rất nhiều rất nhiều rượu… Cho tới bây giờ chưa từng say như vậy… Đầu óc cô quay cuồng, ánh trăng trên đầu biến thành rất nhiều. Cô giơ tay xoa trán, chỉ cảm thấy tay chân không có chút sức lực nào. Trên người ngứa ngáy, dạ dày lại quặn thắt, rất khó chịu.
Cô nghiêng ngả trong bóng đêm, cầm thuốc mỡ của Quân Dương nghiên cứu chế tạo, ánh mắt mông lung nhìn ánh trăng trên trời, đột nhiên bật cười. Người có vui buồn hợp tan, trăng có trăng tròn trăng khuyết, chuyện này thật khó toàn vẹn….
Cô cầm thuốc, tùy ý nặn ra một ít, tùy tiện bôi lên mặt, lên cánh tay. Qua một tuần chuẩn bị, cô chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho Diệp Đình, vốn định hôm nay tặng anh. Nhưng không biết anh đi đâu, cũng sắp 12 giờ rồi, còn chưa về.
Lăng Vi cực kỳ buồn ngủ, nhưng cố chịu không đi ngủ. Tay cô cầm bút viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy trắng.
Thật ra về chuyện gây dựng lại Long Đằng, cô đã có kế hoạch chu đáo.
Nhưng… Bây giờ cô không có gì, nếu lập công ty lần nữa, tất nhiên phải mua sân bãi, xây nhà xưởng, mua dụng cụ, mời nhân tài…
Mà những thứ đó không chỉ tốn nhiều vốn, còn phải hao phí tâm lực và thời gian cực lớn.
Cô không có gì cả, không có bầu nhiệt huyết, có gì hữu dụng đâu? Cho nên, cô phải liệt kê những kế hoạch này ra, đánh hạ từng cái một!
“Đang nghĩ gì?” Không biết Diệp Đình đã đứng cạnh cô từ khi nào, anh vừa tắm xong, nước còn chưa lau khô, đồ ngủ tơ lụa màu trắng dán vào người, anh cầm khăn lông trắng lau tóc đen. Anh vốn cho là cô đã ngủ, không nghĩ rằng… lại thấy cô mặt đầy nặng nề ngồi ngoài ban công, không biết đang nghĩ tới chuyện phiền lòng gì.
“Sao còn chưa ngủ? Một mình ngồi đây làm gì?” Anh vắt khăn trên tay, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Không nghĩ gì…” Lăng Vi chậm rãi ngước đôi mắt ứa nước, cằm hơi nghễnh, ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt mông lung nhìn thấy hai Diệp Đình… Dưới ánh trăng mờ nhạt như rượu, gương mặt hơi ướt của anh phá lệ mê người, có tia dụ hoặc có thể dùng lời diễn tả. Hơi thở sảng khoải vừa tắm xong của đàn ông từ trên người anh làm cô muốn ngửi lấy.
Ánh trăng mông lung chiếu lên nguòi anh, anh bị phủ một vầng sáng, anh càng anh tuấn cao ngất, càng mê người, xuất chúng.
Diệp Đình đợi nửa ngày không thấy cô nói chuyện, liền không hỏi gì thêm. Biết tính cách của cô không dễ thẳng thắn mọi việc, trước khi hỏi đã chuẩn bị tâm tư sẽ không có câu trả lời.
Anh ngồi xổm xuống, lấy một tấm nệm ngồi cạnh cô. Vươn tay cầm thuốc mỡ trong tay cô, anh nặn ra đầu ngón tay, bôi lên cổ trắng hồng của cô: “Tâm tình tốt hơn không?”
Lăng Vi gật đầu, mấy ngày nay tựa như địa ngục của cô, bi thương, thống khổ bao phủ cô! Cũng may bây giờ cô sống lại lần nữa.
Diệp Đình đưa tay nhéo gò má phấn nhuận của cô: “Chân còn đau không?”
Mặt Lăng Vi trong nháy mắt đỏ bừng. Cô nghĩ tới một cam kết… Cam kết rất lâu.
Cô rũ mắt, ngượng ngùng cắn môi, cười lắc đầu nói: “Thuốc của Quân Dương rất có hiệu quả… Bây giờ gần lành rồi, không đau nữa.”
Diệp Đình thấy cô cúi đầu giống như đang trốn tránh không dám nhìn anh, liền cười chọc cô: “Mặt đỏ như vậy, nghĩ tới chuyện xấu xa gì đúng không?”
Lăng Vi ngẩng đầu, trợn mắt nhìn anh.
Anh cười lên, dùng sức nhéo gò má cô, nói: “Đã nói chân lành thì tự động hiến thân cho anh ngủ, lại lật lọng?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 386: Cam kết nhận định cả đời này (2)
Chương 386: Cam kết nhận định cả đời này (2)