Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình ôm cô lên tầng. Bước chân anh vô cùng trầm ổn, không chút gấp gáp.
Lăng Vi lắc lắc lư lư trong ngực anh, hệt như đang ngồi trên con thuyền nhỏ. Ừm… Cô còn chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho anh, thiếu chút nữa đã quên mất!
Cô vỗ mạnh trán mình, nhảy xuống khỏi ngực anh, đôi chân trần chạy nhanh về phía trước. Diệp Đình vươn tay kéo cô lại, trong nháy mắt đã áp cô sát vào tường: “Sao? Chạy cái gì?”
Lăng Vi bật cười, anh cho rằng cô lâm trận bỏ chạy ư?
Vẫn chưa kịp giải thích, bỗng thấy gương mặt đẹp trai của anh tiến sát lại, môi đã ép xuống, nụ hôn của anh mang theo ý tứ bá đạo xâm chiếm cả cổ, bả vai của cô, hung hãn mút vào.
Lăng Vi buồn cười, níu lấy cổ áo anh, sau đó đẩy anh ra, xoay người áp lưng anh vào sát tường. Cô học theo dáng vẻ của anh, cắn cắn từ cổ cho đến bả vai anh, Diệp Đình cười cười, hơi khom người xuống, cánh tay có lực lại một lần nữa ôm ngang người cô. Bước thật nhanh đến trước cửa phòng ngủ: “Rầm” anh dùng chân đá văng cánh cửa ra, đột nhiên —— phía sau cánh cửa có người hô lớn: “Đình ca —— sinh nhật vui vẻ! Happy birthday—— ”
Sau đó, đèn bật sáng! Tần Sênh, Kaya, Quân Dương, Chính Hiền, Lôi Tuấn, Lôi Đình đồng thời bắn pháo giấy trong tay mình ra ——
“Phụt Phụt Phụt Phụt Phụt Phụt ——”: “Sinh nhật vui vẻ!”: “happy birthday —— ”
Diệp Đình ôm ngang Lăng Vi, ngẩng đầu, chỉ thấy vô số cánh hoa giấy rực rỡ đủ sắc màu bay từ giữa không trung xuống.
Trong nháy mắt, rất nhiều cánh hoa đủ màu sắc rơi xuống khắp người họ.
Lúc này, mấy người Tần Sênh đều lúng túng… bởi vì… Diệp Đình đang ôm Lăng Vi…
Gò má của cả hai cũng đều ửng hồng ngay tắp lự… Nhìn bả vai và cổ của Lăng Vi đang để hở, còn mơ hồ có dấu hôn… lại thêm quần áo xốc xếch lộ ngực trần của lão đại, rồi biểu cảm đột nhiên xấu hổ muốn chết kia của Lăng Vi…tất cả những thứ này đều cho bọn họ thấy rõ một chuyện!
Đó chính là… ha ha, hờ…
Bọn họ đụng trúng ‘chuyện tốt’ của lão đại mất rồi!
Tất cả mọi người… lập tức lĩnh hội được sự khẩn trương lúc mới rồi của lão đại mình!
Lôi Đình che mặt, khó trách… Mới vừa rồi Đình ca đá cửa đến ‘rầm’ một tiếng thế kia. Hóa ra… khụ khụ! Cô cũng quá xui xẻo rồi… Chuyện tốt của Đình ca, lại bị cô đụng trúng đến hai lần, ha, ha… sắp xui xẻo rồi!
“Chuyện này… Lão đại, hình như bọn em… đến không được đúng lúc cho lắm thì phải ha?” Quân Dương cười xấu xa, gãi gãi đầu, giải thích: “Bọn em không phải là… nghĩ nay là sinh nhật anh mà, cho nên mới định… tạo cho anh một niềm vui bất ngờ…”
Ha ha, đây chính là niềm vui bất ngờ sao? Có mà là quấy rồi! Kinh sợ thì có!
Diệp Đình đen mặt. Mấy người này, nhất định là cố ý chọn khoảng thời gian này để tới… biết rõ đây là thời gian tư mật của anh, hừ!
Lôi Tuấn nhìn sang Kaya một cái, đều là cô nàng xấu xa này, nói đây là khoảng thời gian tốt…
Nhìn xem, nhìn xem, để cho cô nàng này nháo, xảy ra chuyện luôn rồi kìa!
Kaya le lưỡi một cái, tỏ vẻ vô tội.
Mấy người cũng đều cười xấu, ai cũng không nói tiếng nào.
Lăng Vi hồi hồn lại, kinh ngạc nhìn sang Diệp Đình. Cô buông lỏng tay, nhảy xuống đất, khuôn mặt đầy khiếp sợ, hỏi Diệp Đình: “Hôm nay thật sự là sinh nhật anh?”
Chuyện quan trọng như vậy, mà cô cũng không biết! Vừa nãy cô hỏi anh… nhưng anh lại không chịu nói…
Cô vợ như cô… thật đúng là không làm tròn bổn phận!
Lôi Đình cười: Chị dâu, Đình ca không nói với chị… hôm nay là sinh nhật anh ấy sao?”
Lăng Vi ‘ừ’ một tiếng, trề môi. Trên chứng minh thư của anh viết đâu phải hôm nay đâu… Anh không nói, làm sao cô biết được ngày trên chứng minh thư là sai cơ chứ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 391: Kinh hỉ hay là kinh sợ? (1)
Chương 391: Kinh hỉ hay là kinh sợ? (1)