Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhanh chóng mở cửa ra, Diệp Đình kinh ngạc đến mức ánh mắt cũng biến đổi! Đôi mắt anh sáng như đuốc, hai tròng mắt đen đều rất có thần! Khuôn mặt anh đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm bức tranh vẽ người rất lớn vô cùng chân thật đang treo trên vách tường!
Đây chính là anh mà! Do Lăng Vi tự tay vẽ! Trong bức hình đó, anh để trần thân trên, cơ bụng màu sô-cô-la vô cùng quyến rũ mê người, trên khuôn mặt, và thân người vẫn còn đọng mấy giọt nước… Dòng nước làm ướt mái tóc den, trong khí chất cao ngạo còn lộ ra một chút ý tứ lười biếng.
Anh trong bức họa đó, đôi mắt phượng sâu thẳm khẽ híp lại thành một đường hẹp nhỏ, khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười mê hoặc nhân tâm.
Trong nụ cười đó còn lộ ra một chút xấu xa…
Bối cảnh của bức tranh này là lúc bọn họ gặp nhau, chính là phòng của cô! Sau lưng anh chính là chiếc bàn viết chữ, trên đó đặt một viên đạn ——
Diệp Đình ngoảnh mặt sang chăm chú nhìn Lăng Vi, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô vào căn phòng, anh điên cuồng mạnh mẽ hôn cô! “Ha —— chị dâu được lắm! Ha ha ha —— cái chiêu giả bộ ngủ này, là ai nghĩ ra được?” Bên ngoài, Quân Dương, Lôi Tuấn dùng sức hét lớn!
“Ầm——” Diệp Đình sập cửa, trong nháy mắt đã nhốt mấy cái người không biết xấu hổ kia ở bên ngoài, Lăng Vi xoay người khóa trái cảnh cửa lại. Lưng cô tựa sát cánh cửa, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Đình, mấy người không biết xấu hổ kia vẫn cứ ở bên ngoài đập cửa rầm rầm: “Lão đại —— anh không thể vứt bỏ chúng em như thế! Phải cùng nhau thoát FA chứ ——!”
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Vi, lấn người đến gần. Khuôn mặt anh ghé sát cô, hô hấp nóng bỏng phun lên gò má cô. Bên ngoài vẫn đang “Rầm rầm —— Đình ca! Anh không có ý tứ gì cả! Có chị dâu rồi, nên không cần bọn em nữa! Anh trọng sắc khinh bạn —— ”
Lăng Vi bật cười một tiếng. Diệp Đình hôn cô, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô: “Chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian, bắt đầu từ hôm nay, chồng sẽ bù lại cho em.”
Lăng Vi bỗng nhiên run rẩy, không biết là do cánh cửa bị đập rầm rập kia, hay là bởi cô vẫn đang bị ảnh hưởng của men say…
Cô ôm lấy cổ Diệp Đình, nhón chân lên hôn anh. Cô tự tay kéo anh đến trước bức họa, chỉ chỉ kim giờ trên đồng hồ đeo tay: “Còn năm phút nữa, vẫn kịp…” Bàn tay nhỏ bé của cô giữu lấy bả vai anh, thân người tiến sát đến gần áp anh lên trên bức vẽ vải.
Đôi mắt Diệp Đình sáng quắc nhìn cô chăm chú, hỏi: “Đây là quà sinh nhật em chuản bị cho anh?”
Lăng Vi lắc đầu, cười giảo hoạt như một con hồ ly nhỏ: “Đây không phải là quà sinh nhật, đây là lễ vật tình yêu…”
Hai tròng mắt Diệp Đình lại sáng lên, giống như ánh lửa rực rỡ nhất, đệp đẽ nhất trên thế giới này! Khiếp sợ trong đôi mắt đen trong có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt ra hết thảy cảm xúc phức tạp!
Trong nháy mắt, anh đã xoay người ấp đảo cô, mấy người bên ngoài đang liều mạng đến phát điên rồi, đập cửa rầm rầm: “Đình ca! Anh cứ ngược chó FA như vậy, ra ngoài sẽ bị đánh chết đó!” Tiếng gào thét giống hệt sấm đánh!
Diệp Đình bịt tai không nghe, chẳng ngó ngàng gì tới, anh bá đạo tiếp tục hôn cô, lần này, dù thế nào anh cũng không chịu buông cô ra.
“Rầm rầm rầm——! Anh không thể vứt bỏ bọn em thế được —— ”
Lăng Vi nghiêng đầu sang cười với anh, Diệp Đình cúi đầu gặm mút môi cô: “Vi Vi, anh không muốn nhịn nữa.”
Lăng Vi cắn môi, lại nghe thấy anh bình tĩnh bồi thêm một câu: “Cũng không nhịn được…”
“Ừm…” Cô đáp một tiếng, lại nghe thấy anh nói: “Anh không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện tốt vẫn chưa làm, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ luôn luôn có nhau, chúng ta cùng nhau nghênh đón những điều tốt đẹp hoặc thống khổ kia… chúng ta không còn cô đơn nữa rồi.”
“Ừm…” Cô gật đầu, hai cánh tay của Diệp Đình vẫn quấn chặt lấy cô, ôm chặt cô trong ngực: “Vi Vi… nhớ kỹ, hôm nay là 21 tháng 9.”
Cả người cô mềm oặt. Anh ôm cô vào trong lòng thật chặt, mạnh mẽ hôn.
Ngày 21 tháng 9, sinh nhật của anh…
Còn có cả… ngày kỉ niệm thoát xử.
Kim giờ, kim phút, kim giây… “tíc tóc tíc tóc” đồng loạt chạy về hướng 12 giờ nằm chính giữa hồng tâm…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 394: Thời gian bị lãng phí đều phải bù lại! (2)
Chương 394: Thời gian bị lãng phí đều phải bù lại! (2)