Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi từ tầng 6 đi xuống, hơi choáng váng...
Cô quay đầu lại, buồn cười nhìn Diệp Đình, không nghe nhầm đúng không? Anh muốn tại đây?
Còn nói cô phóng khoáng? Hừ —— anh không biết xấu hổ à?!
Chân Lăng Vi mềm nhũn, nhưng cũng không sợ hãi. Nhưng... Dù sao cũng là bên ngoài... Còn là tầng 6, ban công không xây rào bảo hộ, chỉ có một hàng lan can nghệ thuật.
Cô có lãng mạn, có lớn gan thế nào đi nữa cũng không dám đứng lâu ở đó.
Hơn nữa... Anh muốn...
Lăng Vi tránh anh chạy vào trong, Diệp Đình dùng sức giữ chặt cổ tay cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy... gió xuyên qua bức mành màu lam nhạt thổi qua quần áo anh, quần áo anh giống lá trúc đập vào ngực anh.
Lăng Vi cảm giác da đầu từng đợt run lên, cũng không biết là vì... gió thổi tung tóc cô, hay là vì lúc này Diệp Đình rất bá đạo mê người...
Anh nắm chặt của tay cô, gương mặt tuấn mỹ như thiên thần trong bóng đêm lộ ra một hơi thở thần bí, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Vui vẻ một chút, Vi Vi. Khiến cho kẻ địch thống khổ nhất, không phải làm cho kẻ đó quỳ xuống xin tha, mà là em sống tốt hơn kẻ đó. Cuộc sống của em là của em, em vui vẻ hay không chỉ mình em có thể cảm nhận. Người khác ai cũng không thể nhúng tay vào.”
Gió, thổi át giọng anh, chợt xa chợt gần.
Anh dùng lực kéo cô về, Lăng Vi ngã vào lòng anh, ngửa đầu nhìn anh. Mắt anh sáng như sao, tràn đầy thâm tình. Anh bế cô lên ban công, đưa tay chỉ cô xem: “Đối với thành phố này mà nói, chúng ta rất nhỏ bé. Mà thành phố này đối với vũ trụ mà nói, chẳng qua chỉ là hạt bụi. Cho nên chút phiền não nho nhỏ này của chúng ta thật sự bé nhỏ không đáng kể.”
Anh kéo cô khiêu vũ, một vòng lại một vòng, bỗng nhiên lại nhét vào tay cô một cây súng phun nước: “Đến...” Anh nắm tay cô bắn nước lên trời, ánh bọt nước lóe lên rực rỡ như pháo hoa nở rộ.”Bọt nước nhiều màu” rơi xuống trên mặt, trên vai, khiến cô run lên, lại cực kỳ đã nghiền!
“Ha ha ——” Cô nơi nơi bắn nước, thoải mái cười to, tưới cây, sàn nhà đều ướt sũng. Thật sự vui vẻ nha! Mưa nhân tạo nè!
Cô cười lớn, xoay người... Diệp Đình bị cô bắn nước ướt hết người... Quần áo anh ướt đẫm, anh giống người khổng lồ dưới nước, cởi áo, quăng quần, đứng ở trong nước nhìn cô chăm chú. Người này... Thật sự... Rất muốn chết!
Lăng Vi ném súng bắn nước, lạch bạch chạy tới nhào vào lòng anh. Hai tay ôm cổ anh, hai chân quấn lấy thắt lưng anh.
Diệp Đình ôm cô, một vòng một vòng—— cả phòng đều quanh quẩn giọng cười như tiếng suối của cô.
Cũng không biết là choáng đầu hay tại sao, đột nhiên nghe thấy giọng anh chợt xa chợt gần chui vào tai, anh nói: “Anh không chỉ muốn em vui vẻ, anh còn muốn em cảm thụ đến cực hạn!” Diệp Đình đột nhiên buông cô ra. Con ngươi đen nặng nề nhìn chằm chằm vào cô, cô xoay người hai tay chống lên lan can ban công, qua tấm rèm che màu lam nhạt nhìn ráng mây nhiều màu, đột nhiên cảm giác anh từ sau ôm chặt lấy cô, giữ chặt cô.
Diệp Đình luôn nói cô là hồ li tinh, thật ra chính anh mới là yêu tinh!
Anh đã mê hoặc thần trí cô! Mê hoặc đôi mắt cô, hơn nữa anh ôm cô, thanh âm động tình lại từ tính vang lên bên tai cô: “Vì sao yêu em đến thế nào cũng không thấy đủ...”
Lăng Vi nháy mắt hóa thành một vũng nước. Cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Diệp Đình lại nói... Muốn dẫn cô bay. Hóa ra... Là thật! Nếu không có bức mành chống đỡ, cô thật sự sẽ ngã từ trên này xuống! Cô muốn bay —— cô giống như được siêu thoát, phiền não gì cũng không còn nữa.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận gió thổi qua bên tai, cảm nhận cực hạn của sinh mệnh! Lúc mở mắt lại đã ngâm mình trông suối nước nóng... Được anh ôn nhu ôm.
Anh và cô mười ngón đan nhau, đầu tựa đầu, nằm ngắm sao.
“Tối nay sao trời đẹp thật...”
Cô cười nhẹ, không phải sao trở lên đẹp hơn, mà là vì... Bên người có anh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 429: Cực hạn (1)
Chương 429: Cực hạn (1)