Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đau bụng sao?” Diệp Đình ngồi xổm xuống, dùng tay lau trán cô: “Tại sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy? Em khóc sao?”
Trong nháy mắt sắc mặt Diệp Đình thay đổi. Cô ấy đã biết cái gì?
“Không, là cát bay vào mắt.” Cô nhặt lên một hạt cát xoa vào trong mắt, trong nháy mắt lộ ra một nụ cười rực rỡ: “Anh nhìn em thật ngốc…”
Nói xong, cô lại nhếch miệng: “Thật là đau, giúp em lấy ra…”
Diệp Đình lại gần sát cô, cẩn thận giúp cô thổi.
Lăng Vi cười lên, điện ảnh thế giới nợ cô một tượng vàng, bàn về khả năng diễn kịch, cô không thua ảnh hậu đâu a!
“Chồng, em muốn được cõng.”
Diệp Đình nhéo mũi nhỏ của cô một cái, cõng cô lên lưng. Lăng Vi lắc lư trên lưng anh ta, cô ngẩng đầu nhìn lên trên trời. Rốt cuộc kiềm chế không để nước mắt rơi xuống, nước mắt mặn khổ dần dần tích tụ trong tim.
Lên máy bay, cô rúc vào trong ngực Diệp Đình, một lát sau liền ngủ.
Từ bờ biển trở về, Diệp Đình có việc gấp phải về công ty, Lăng Vi đi đến viện điều dưỡng thăm Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn thấy cô, vui vẻ cười lên, lại đột nhiên giơ tay lên xoa xoa khóe mắt cô…
Trong lòng Lăng Vi khó chịu, nước mặt không nhịn được trào ra ngoài. Lăng Tiêu đột nhiên ôm cô: “Vi Vi, không khóc… Anh trai mua đậu phộng rang cho em…”
Lăng Tiêu kéo cô đi ra ngoài. Lăng Vi xin nghỉ với y tá, hai người dắt tay nhau đi dạo phố ăn vặt.
“Tiểu Tiêu, anh nhìn xem! Đậu phộng rang… ông chủ vẫn còn ở nơi này!” Khi còn nhỏ bọn họ thích nhất chủ cửa hàng này, Tiểu Tiêu thường mua dỗ cô.
Lăng Tiêu vô cùng cao hứng, bảo ông chủ cân nửa cân, nhét vào tay Lăng Vi: “Vi Vi, ăn…” Nói xong, cầm một viên đút vào miệng cô: “Đừng khóc…” Anh ta giơ tay lên lau nước mắt cho cô.
Nước mắt càng ngày càng nhiều, Lăng Tiêu nóng nảy: “Vi Vi, không khóc… còn có nữa còn có nữa. Anh, mua thêm!” Nghiêng đầu, lại bảo ông chủ cân thêm nửa cân.
Lăng Vi ôm anh ta, không cầm được rơi nước mắt…
Bọn họ ngồi bên cạnh vòi phun nước trên quảng trường, nghe âm nhạc du dương quanh đây.
Lăng Tiêu không ngừng nhét đậu vào trong miệng cô: “Vi Vi không khóc…”
Lăng Vi dựa vào bả vai anh ta, trong miệng ngậm đậu phộng rang có hương vị cô thích nhất, nhưng trong lòng đều là khổ sở.
Diệp Đình, anh ấy tốt như vậy…
Anh ta che giấu tất cả những tin tức này đối với cô….
Anh ta không muốn cô khó chịu! Anh ta tình nguyện một mình chịu khổ!
Cô biết, giấu giếm chính là vì bảo vệ, thời điểm không biết chân tướng, cô còn có thể sống vui vẻ hạnh phúc…
Chuyện gần đây phát sinh nhưng những đoạn phim, từng cảnh từng cảnh thoáng qua trước mắt cô…
Đến bờ biển nghỉ phép. Đi đến chỗ bác sĩ kia khám bệnh…
Thì ra, là bởi vì cô… không thể…
Mấy chữ kia, cô ngay cả nghĩ cũng không dám!
Tim, như bị dao đâm vậy!
Trước kia thật sự không thể hiểu tại sao tim có thể đau như bị dao cắt, bây giờ, cô thật sự đã hiểu rồi!
Lăng Vi quyết định đi đến bệnh viện làm kiểm tra. Lăng Tiêu vẫn luôn ở bên cô, anh ta mặc dù cái gì cũng không hiểu, nhưng anh ta rất quan tâm đến cô, vẫn luôn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, không ngừng an ủi cô: “Vi Vi không sợ, tiêm không đau… tiêm xong sẽ khỏi bệnh, ngoan, không khóc.”
Lăng Vi đi vào trong phòng siêu âm, rất nhanh liền có kết quả.
Quả nhiên…
Ống dẫn trức vặn vẹo, bế tắc… không có bầu!
Ba chữ này như kim châm vậy, đâm vào mắt khiến cô đau không dám nhìn kỹ!
Nước mắt mãnh liệt chảy ra! Lăng Tiêu ôm cô, không ngừng vỗ lưng cô: “Vi Vi, không khóc, lát nữa sẽ tốt…”
Lúc này, A Khôn, A Lợi đi đến hỏi: “Phu Nhân?”
Lăng Vi khoát tay: “Không sao, tôi tùy tiện đi kiểm tra một chút, không có chuyện gì lớn. Chuyện hôm nay tôi đến bệnh viện, các người không cần nói với tiên sinh. Tôi sẽ nói với anh ấy.”
A Khôn, A Lợi yên lặng gật đầu không nói gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 547: Anh ấy tốt như vậy (1)
Chương 547: Anh ấy tốt như vậy (1)