TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1252: Đồ Của tôi, tôi phải từ từ lấy về (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng mà, sau khi người tiêu thụ mua xe, sau khi chạy ra khỏi đã tăng tốc hơn trăm cây số, trong thời gian chạy ngắn ngủi, không có đạt tới nhiệt độ tăng tốc đó, cho enn6 máy sẽ xảy ra vấn đề!

Cái thiết kế này của Lăng Vi.... thật đúng là hao tâm tổn huyết! Cô quá tổn hại âm đức! Tại sao ông phải cướp được nó nha! Cho dù ông là ngọc hoàng đại đế, cho dù ông có ống nhòm, coi dù đầu của ông hoạt động tốt hơn người khác gấp ngàn lần, cũng không nghĩ ra Lăng Vi biết làm loại thiết kế này nha!

“A ---” Tim của Vương Vinh Diệu lại bắt đầu quặn đau. Ông vội vàng giảm tốc độ lại.

Sau khi xe giảm tốc độ, Vương Vinh Diệu đứng ngay bên đường xa lộ.

chân của ông không tự chủ được bắt đầu run run.... sống hơn nửa đời người, đều là ông chơi người ta, không nghĩ tới... già rồi già rồi, lại bị một con nhóc lừa đảo chơi một vố!

Lăng Vi thiết kế cái bẫy này cho ông, thật là tính toán hết tất cả rồi nha! Cô không tiếc bất cứ giá nào, trước gài bẫy chính mình, sau đó mới bẫy ông! Bảo ông làm sao phòng bị?

Vương Vinh Diệu giận đến thở không ra hơi. Ông ngồi ven đường từ từ thở, ông không dám lái về nữa, khó trách người tiêu thụ muốn ồn ào... đổi lại là ông, ông sẽ ồn ào càng mạnh mẽ hơn!

Khổ sở kiếm đủ tiền mua xe, kết quả, mua một đống rác về, ai mà không tức giận?

Vương Vinh Diệu gọi điện thoại, để cho bí thư tới rước ông. Ông ngồi ở ven đường, ngơ ngác nhìn xe đến xe đi....

Bí thưa đưa ông về bệnh viện, Vương Vinh Diệu nằm trên giường bệnh, ánh mắt đờ đẫn, dáng vẻ nháy mắt đã già hơn mười tuổi.

Bên ngoài phòng bệnh của Vương Vinh Diệu, các ký giả bao vây nước chảy cũng không lọt! Vương Vinh Diệu không có cách nào, chỉ có thể tổ chức cuộc họp ký giả. Sắc mặt ông tái nhợt ngồi trên ghế chủ tịch. Bí thư mời một vị ký giả đặt câu hỏi.

Vị ký giả này là ký giả có tiếng bọn họ mời đến, phải hỏi vấn đề gì trước bọn họ đã bàn bạc xong hết.

Vị ký giả này hỏi: “Vương đồng --- xin hỏi “Hào Mại” chậm chạp không bán được, ông có hành động gì?”

Biểu tình Vương Vinh Diệu nghiêm túc, cộng thêm động tác tay nói: “Chúng tôi.... sẽ dùng giá mua thu mua những chiếc xe có vấn đề lại, đến khi nào toàn bộ đều thông qua khảo sát, tuyệt đối không có vấn đề nữa mới đưa vào thị trường.”

Lại một vị ký giả hỏi: “Vương đổng, xin hỏi tại sao xe của ông lại liên tục xảy ra vấn đề? Theo như tôi biết, loại động cơ lúc trước ông sàn xuất không phải là động cơ hiện tại của xe. Xin hỏi tại sao đột nhiên ông lại muốn thay đổi động cơ chứ? Tại sao sau khi thay đổi lại xảy ra vấn đề chứ?”

Các ký giả cũng nắm điểm này không tha, Vương Vinh Diệu nói: “Cũng không phải là kỹ thuật của chúng tôi có vấn đề, chúng tôi đã nghiên cứu, là lúc lắp ráp đã xảy ra vấn đề...”

Lúc này, đột nhiên có ký giả hỏi: “Vương đồng, đoạn thời gian trước, con chip của Lăng Vi từng bị trộm một lần, nữ tiến sĩ trộm con chip đó bị bắt tại chỗ, từ đó về sau, Vương đổng ông lại bắt đầu thay đổi động cơ.... Xin hỏi, có phải ông đã trộm kỹ thuật trong con chip, nhưng chưa có nghiên cứu qua, ngược lại tự mình gài bẫy mình đúng không?”

Người ký giả này vừa hỏi xong, tất cả mọi người tại chỗ cũng đều nghiêng đầu nhìn về phía anh. Lại là Lâm Nhất Kiệt!

Thằng nhóc này! Mặc dù rất nhiều ký giả có nghi vấn trong lòng, nhưng mà.... dám hỏi ra cũng không nhiều nha!

Những ký giả tới tham gia họp báo ngày hôm nay cũng đều đã cầm bao lì xì của Vương Vinh Diệu...cho nên, lúc bọn họ hỏi vấn đề, cũng cố gắng chọn vấn đề “nhu hòa” hỏi.

Lại không nghĩ rằng, Lâm Nhất Kiệt thằng nhóc này lại không muốn sống! Cái gì cũng dám hỏi! Cậu sẽ không sợ Vương thị tiến hành trả thù với cậu sao?

Vương Vinh Diệu tức giận đến mặt tái xanh! Có nhân viên làm việc muốn mời Lâm Nhất Kiệt ra ngoài, các giám đốc duy trì hiện trường giao tiếp đều trợn mắt nhìn Lâm Nhất Kiệt, trong lòng mắng: “Thằng nhóc không biết xấu hổ! Lúc mày vào cửa đã cầm bao lì xì của tao, lại muốn đối nghịch với chúng tao, mày có biết xấu hổ không?”

Lúc này, đột nhiên Lâm Nhất Kiệt cầm một bao lì xì ra, nói với Vương Vinh Diệu: “Cám ơn tình cảm của Vương đổng, nhưng mà, tôi là ký giả, có đạo đức hành nghề, tiền, trả lại cho ông. Liên quan đến chuyện này, tôi nhất định sẽ báo cáo đúng sự thật! Tuyệt không thiên vị!

Đọc truyện chữ Full