TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1330: Gặp... (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Trí cúi đầu, không lên tiếng, hiển nhiên là không có mặt mũi gặp Phương Di, nhưng mà.... không thể tước đoạt quyền lợi được gặp mẹ của đứa bé nha.... ông gật đầu: “Được!”

Ngày thứ hai, Lăng Vi liền cùng Lăng Trí đi cục cảnh sát, để cho cảnh sát bắt Chu Vân.

Lăng Vi nói với cảnh sát: “Em họ này của tôi, lừa gạt chú chuyển khế đất đến danh nghĩa của nó, sau đó lại lén lút bán dất đi. Nhưng mà, hai miếng đất này là nông dụng, không cho phép buôn bán khai thác. Bây giờ nó lén bán đất, chúng ta phải bắt nó về tìm được người mua để mua đất về.”

Cảnh sát lập án, lúc tìm được Chu Vân, Chu Vân cơ hồ không còn hình người nữa....

Bây giờ Chu Vân thật là tình nguyện ngồi tù, cũng tốt hơn ngày ngày bị lăng nhục bên ngoài mấy trăm lần, cho dù cảnh át hỏi cái gì, cô đều nói: “Dạ dạ dạ! tôi nguyện ý nhận tội, tôi nguyện ý ngồi tù! Mau bắt tôi đi thôi --- cái nơi quỷ quái này, tôi không muốn ở nữa

quá trình thẩm vấn vụ án vô cùng thuận lợi, Lăng Vi thông qua vài thủ tục liền nhốt Chu Vân vào tù.

Ở trên tòa án, từ bắt đầu đến kết thúc, Lăng Vi đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Chu Vân.

Chu Vân đần độn ngồi ở đó, không quan tâm tất cả sự vật chung quanh chứ đừng nói là một ánh mắt của Lăng Vi. Lòng cô đã như tro tàn rồi.

Ngày Chu Vân lên tòa, đúng lúc là ngày Lục Thiên Minh cử hành hôn lễ... Lục Thiên Minh, chồng sắp cưới của Chu Vân trước kia, người rất tốt, là một người đọc sách. Vốn là hai người sắp kết hôn rồi... chỉ tiếc, Chu Vân không biết quý trọng, ầm ĩ đến cuối cùng hai tay trống trơn, không nhận được gì cả....

Chu Vân quá có tâm cơ, tính toán khắp nơi, chưa bao giờ thật lòng đối với người khác... bây giờ cô thê thảm, cùng người phụ nữ trong video kia, thật là khác nhau một trời một vực. Bây giờ, hạnh phúc là người ta, không có nửa điểm quan hệ với cô.

Lăng Vi không có cho Chu Vân nhìn đoạn video này, nếu cô đã yên lặng, vậy để cho cô tiếp tục yên lặng đi.

Có lúc, không biết, còn hạnh phúc hơn biết gấp trăm lần.

Từ tòa án đi ra, Lăng Vi để cho tiểu tổ Ám Ảnh tìm dì Phương,, dì Phương rất dễ tìm, buổi chiều, Lăng Vi liền hẹn bà gặp mặt ở quán trà. Phương Di là đi theo tiên sinh của bà cùng tới.

Vị tiên sinh kia rất nho nhã, chính khí, ánh nhìn đầu tiên với ông, Lăng Vi có cảm giác.... trời ạ, cái khí chất này, sao lại giống người trong hình như vậy?

Lăng Vi hoàn toàn quên mình muốn nói gì, cô tìm cớ nói là phải đi phòng vệ sinh, mau chóng kêu Diệp Đình tới.

Giây phút Diệp Đình gặp người đàn ông kia, cũng là giật mình!

Khí chất, thân hình này, quá giống người trong hình! Quá giống --- mặc dù tấm hình kia là đeo mặt nạ, nhưng mà, người đàn ông này cho người ta cảm giác được tuyệt đối không khác mấy so với hình....

Dì Phương là một người đẹp tuyệt thế, người đàn ông này cũng chính khí phi phàm!

Mặc dù có vẻ mong đợi, nhưng mà.... trong lòng Diệp Đình, cô tình sụp một khối.... người ta có gia đình, hành phúc mỹ mãn, mẹ anh lại cơ khổ cô đơn hơn hai mươi năm....

Lăng Vi rót trà cho Phương Di và tiên sinh của bà, Lăng Vi nói rõ ý đồ: “Bây giờ chú con là anh Tiêu sống rất tốt,, anh Tiêu cũng khôi phục không tệ, con nghĩ.... chú và anh tiêu đã thật lâu không có gặp mặt...”

Cô còn chưa nói hết lời, Phương Di liền không nhịn được rơi nước mắt. Người đàn ông kia vỗ vai, vô cùng ôn nhu đỡ bà.

Trong mắt Diệp Đình giống như bị ghim một cây gai! Mặc dù còn không chắc chắn người đàn ông này là người trong hình. Nhưng, cơn tức này anh làm sao cũng không kềm lại được!

Người đàn ông kia biết hai người có lời muốn trò chuyện, lại là chuyện chồng trước của Phương Di, ông liền chủ động nói có chuyện, đi trước. Lát nữa lại tới đón Phương Di.

Phương Di rơi lệ, gật đầu.

Lăng Vi mượn cơ hội hỏi Phương Di: “Dì và tiên sinh dì rất hạnh phúc nha.... tôi xem tiên sinh nhà dì cả người chính khí, ông ấy là quân nhân đúng không?”

Phương Di gật đầu: “Trước kia anh ấy là quân nhân, sau đó bị thương, làm buôn bán.”

Đọc truyện chữ Full