TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1834: Em không ngại anh (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Cầm mặc quần áo tử tế liền vội vàng đứng lên khoác quần áo của Đỗ Ngạn lên vai Lăng Tiêu.

Cô nhìn thấy lỗ tai Lăng Tiêu đỏ bừng, anh đưa tay kéo quần áo trên vai xuống, bởi vì vai trái bị thương, anh không dám động đậy chút nào, bả vai bên trái nhẹ nhàng nhúc nhích cũng sẽ đau đến đổ mồ hôi lạnh, anh cũng không biết lúc nãy làm sao cởi quần áo ra được nữa.

Tiểu Cầm thấy anh rất tốn sức mặc quần áo, nháy mắt muốn tát mình hai cái! Đã là lúc nào rồi mà còn ngại này ngại kia!

Tiểu Cầm thật muốn bóp chết mình! Lúc nãy cô chỉ muốn anh Tiêu ăn mặc sạch sẽ chút, anh bị thương rất dễ nhiễm trùng. Bộ quần áo kia của anh quá nhiều vi khuẩn, cô thà rằng tự mình ăn mặc bẩn chút cũng không muốn anh nhiễm trùng bị sốt.

Nhưng mà, bây giờ suy nghĩ, thật là quá ngu ngốc, anh sẽ đau bao nhiêu chứ....

Tiểu Cầm mau chóng chạy tới trước mặt đưa tay mặc quần áo giúp anh.

Lăng Tiêu không có ngăn cản, vô cùng phối hợp để cô mặc quần áo giùm.

Hai người thay quần áo xong gõ cửa bảo Đỗ Ngạn vào.

Lúc Đỗ Ngạn đi tới rõ ràng sửng sốt một hồi. Anh nhìn quần áo Lăng Tiêu, lại nhìn quần áo tiểu Cầm.

“...” Đỗ Ngạn đi tới, nhìn vết thương trên vai Lăng Tiêu nói: “Vết thương không quá nghiêm trọng, may mà không thương tổn đến xương.”

Lăng Tiêu gật đầu, Đỗ Ngạn còn nói: “Trước không xử lý vết thương cho cậu, nếu tôi xử lý vết thương cho cậu, rất dễ làm người ta hoài nghi, bây giờ chúng ta đi nhanh đi.”

Anh cột chắt hai tay bọn họ, lại bôi một ít “mủ” lên cổ và mặt bọn họ.

Đỗ Ngạn làm tóc tiểu Cầm ngổn ngang, còn bôi rất nhiều lọ đen lên mặt cô, lại ném một ít rễ cây và cỏ khô lên.

Cho đến khi nhìn giống một tên ăn mày mới ngừng tay.

Đỗ Ngạn mở cửa, nhìn ra ngoài. Chắc chắn bên ngoài không có người anh mới áp giải hai người từ trong cửa đi ra.

Chung quanh vô cùng yên tĩnh, lúc này còn chưa đến buổi trưa, tất cả mọi người đều bận rộn trong cương vị của mình. Lúc nãy Đỗ Ngạn mới lựa gạt một người canh phòng nhỏ đi, anh phải thừa dịp đưa hai người này ra trước khi người đó về.

Đỗ Ngạn áp giải hai người đi về phía xe. Chiếc xe phổ thông kia của anh ngừng ở bên ngoài vườn anh túc. Đỗ Ngạn áp giải hai người bọn họ nhỏ giọng nói: “Hai người phải giả vờ bệnh.”

Tiểu Cầm lập tức bắt đầu run run, thật giống như bị trúng gió vậy, mắt mũi nghiêng lệch, tứ chi co rút, làm Lăng Tiêu nhìn đến ngây người....

Tiểu Cầm vừa giả vờ vừa đụng tay anh, ý bảo anh cũng nên học theo.

Lăng Tiêu đổ mồ hôi. Nhưng, không biết làm sao... anh cũng nhẹ run mấy cái.

Đỗ Ngạn không để ý bọn họ, cầm súng áp giải bọn họ lên xe Jeep: “Nhanh! Đừng rề rề vậy!”

Mắt thấy đi tới bên cạnh xe.

Đột nhiên --- vào lúc này, Lạp Nỗ từ một con đường mòn đi ra: “Làm gì?” Đột nhiên Lạp Nỗ kéo súng ra!

Lạp Nỗ lên nòng súng, chỉa vào đầu Đỗ Ngạn!

Lăng Tiêu chợt giật mình, xảy ra chuyện gì? Người này phát hiện khả nghi, không phải chỉ anh và tiểu Cầm, mà là chỉ Đỗ Ngạn....

Không phải Đỗ Ngạn ẩn nấp mấy năm sao? Lại còn chưa được đối phương hoàn toàn tin tưởng!

Lòng nghi ngờ của người này cũng quá nặng rồi chứ?

Lăng Tiêu cảm thấy sau lưng lạnh cả người, cọng tóc cũng tê dại như bị điện giật vậy.

Đỗ Ngạn hơi bất đắc dĩ nói: “Hai người này là Hắc Tử bắt lại hái anh túc, nhưng mà hai người này mọc đầy mủ, mọi người đều sợ bị lây bệnh để tôi kéo hai người này ra đánh chết.”

Lạp Nỗ híp mắt nhìn sang hai người, tiểu Cầm giống như bị rút gân vậy, vừa trợn trắng mắt vừa ra sức co - rút.

Cô dựa vào trong ngực Lăng tiêu run dữ dội hơn.

Đỗ Ngạn đập cây súng vào lưng cô: “Mẹ kiếp ---” Anh mắng xong, còn không quên chán ghét phe phẫy lỗ mũi.

“Mủ” trên người hai người này thúi muốn chết!

Súng của Lạp Nỗ vẫn chỉ bọn họ, đột nhiên tiểu Cầm “Ói”....

“Mẹ nó! Mau cút ---” Lạp Nỗ tức giận lui về phía sau.

Sau đó vội vàng vẫy tay: “Mau cút!”

Đọc truyện chữ Full