Trong điện nhiều người như vậy nhưng vẫn vô cùng yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không có, ngoại trừ tiếng hít thở dồn dập khẩn trương của mọi người.
Nhưng mà tất cả đều cực lực khống chế, sợ chút thanh âm này cũng sẽ ảnh hưởng đến việc châm cứu.
Tim Hoàng hậu như treo lơ lửng, hai tay bà lần tràng hạt, miệng lặng lẽ tụng kinh phật.
Lưu ngự y chọn hai huyệt vị hoa cái và chậm vĩ, hai huyệt này có thể hóa giải chứng khó thở.
Ông quả quyết hạ châm, châm cắm vào rất thuận lợi, huyệt vị rất ổn định, Lưu ngự y thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng hậu và Nhiếp Chính Vương đều đứng ở mép giường, khẩn trương nhìn phản ứng của Lương Vương.
Lương Vương thở một hơi, cuối cùng cũng có lại chút ý thức, lông mi động đậy mấy cái, thế nhưng lại không mở mắt ra.
Nhưng mà, tình huống không hề được hóa giải, hô hấp của Lương Vương vẫn rất khó khăn.
Lưu ngự y có chút bối rối, luống cuống tay chân sờ hướng huyệt thiên trung, cũng hạ thêm một châm nữa vào huyệt thiên trung.
Hiệu quả vẫn không có, môi Lương Vương càng xám tím, miệng mở ra, hơi thở mong manh như cũ.
“Sao lại không có hiệu quả?” Hoàng hậu run giọng hỏi.
Lưu ngự y trán đầy mồ hôi, trong lòng âm thầm nghi ngờ, sẽ không đâu, theo lý thuyết thì cả ba huyệt vị này đều có thể hóa giải triệu chứng của Lương Vương, làm sao lại không có hiệu quả chứ ?
Ông chọn huyệt rất nhiều, lại hạ châm thần tốc, trực tiếp đâm thông huyệt vị, lúc hạ châm liền có thể cảm nhận được.
Dưới tình thế cấp bách, ông lại rút châm ra, hạ lại hai châm ở huyệt toàn trúc và huyệt địa thương.
Lần hạ châm này rất tốt, Lương Vương đột nhiên mở mắt ra, dừng lại mấy giây, Hoàng hậu thấy vậy, cho là có chuyển biến tốt, mừng rỡ: “Hoàng nhi, con cảm thấy thế nào?”
Thế nhưng Lương Vương chỉ trợn to hai mắt, nhìn như không có chút ý thức nào.
Nhiếp Chính Vương phát hiện có gì đó không đúng đầu tiên, thấy môi Lương Vương bắt đầu run rẩy, tứ chi cũng bắt đầu run lên, da trên mặt bắt đầu co rúm.
Nhiếp Chính Vương kêu một tiếng: “Không ổn, phát tác rồi.”
Quả nhiên, tay chân Lương Vương bắt đầu giật mạnh, co rút, đầu hắn như đang bị một cổ lực kéo căng vậy, dùng sức bẻ về sau, co rút dần dần tăng mạnh, trong miệng phát ra thanh âm ô ô.
Nhiếp Chính Vương dưới tình thế cấp bách, cầm khăn lông bên cạnh lên nhét vào trong miệng hắn.
Từ sau lần đầu tiên Lương Vương phát tác, Nhiếp Chính Vương thấy Thương Mai nhét tay vào trong miệng Lương Vương, hắn trở về hỏi đại phu, đại phu nói làm vậy là để tránh cho người bệnh tự cắn vào lưỡi mình.
Cũng vì vậy nên hắn mới kết luận rằng Hạ Thương Mai biết y thuật.
“Trời ơi, trời ơi!” Hoàng hậu toàn thân như nhũn ra, thở dốc một tiếng rồi quỳ xuống, khóc nói: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?”
Tràng hạt trong tay rơi đầy đất, từng hạt từng hạt xoay trên đất, bà như không thở được, trước mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh.
Ngự y vội vàng chạy đến xoa nhân trung, cứu bà tỉnh lại.
Lưu ngự y cũng muốn ngất xỉu, từng giọt mồ hôi lớn rỉ ra trên trán, mặt mũi tái nhợt, hai tay không ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào…”
Viện Phán đẩy ông ra, một tay kéo gối trên đầu Lương Vương ra, nhẹ nhàng giữ đầu để cố giữ cho nó không bị bẻ về phía sau, trừ việc này ra, ông cũng không có cách nào khác.
Không ai dám tùy tiện châm cứu nữa, một khi châm cứu kích thích lại lần nữa, không biết sẽ còn phát sinh hậu quả gì.
Thái tử ở cạnh giường nhìn, môi khẽ nhếch lên, trong mắt ánh lên tiếu ý, mau chết đi, kẻ tàn phế như ngươi, không chết thì cũng chẳng có ích gì cả.
Lần này phát tác mạnh, khuôn mặt vốn tím tái của Lương Vương trực tiếp biến thành màu đen, co rút càng dữ dội hơn so với trước, tựa như chỉ một hơi là mất mạng vậy.
Lần phát tác này không kéo dài quá lâu liền dừng lại.
Nhưng mà sau khi dừng lại, Lương Vương bỗng nhiên mở mắt ra nhìn Nhiếp Chính Vương, nước mắt chảy dài, miệng hơi hé ra, tựa hồ có lời muốn nói.
Nhiếp Chính Vương buông tay ra, kêu mấy tiếng: “Xin, xin…”
Lương Vương bỗng nhiên ngửa thẳng cổ, hít mạnh từng hơi, khí quản phát ra âm thanh kỳ cục, mắt trợn lớn, con ngươi lồi ra, sắc mặt càng lúc càng đen lại.
Chỉ thấy sau khi hắn há mồm thở dốc, đột nhiên hết thảy đều dừng lại, hai mắt cũng chậm rãi nhắm lại, không còn hơi thở trong miệng nữa.
“Hoàng Nhi!” Hoàng hậu đau khổ kêu lên một tiếng, nhào tới, khóc lớn.
Nhiếp Chính Vương không thể tin được, sắc mặt đau khổ vô cùng, thối lui về phía sau vài bước, một đời anh minh chiến tướng cũng đành bất lực đứng cạnh giường cháu mình.
Viện Phán bắt mạch rồi mặt đầy ảm đạm quỵ xuống đất: “Hoàng hậu nương nương, xin hãy nén bi thương!”
Trong điện trừ Nhiếp Chính Vương và Thái tử ra, mọi người đều cũng quỳ xuống, Thái tử thu lại nụ cười, giả vờ bi thương tiến lên kéo Hoàng hậu, cố làm ra vẻ nghẹn ngào nói: “Mẫu hậu, xin hãy để hoàng huynh an lòng ra đi.”
Hòang hậu nhất quyết không chịu đi, nhào về phía Lương Vương, khóc lóc vô cùng thê thảm.
Thương Mai vừa mới tới ngoài điện, nghe tiếng Hoàng hậu khóc trong lòng liền trầm xuống, không, không thể nào, Lương Vương không được chết, Lương Vương mà chết thì cô liền không còn cơ hội trở mình nữa.
Dưới tình thế cấp bách, lại không để ý quy củ, chạy thẳng tới đi vào.
“Ngươi đứng lại!” Du ma ma vội vàng gọi lại nàng.
Thương Mai cũng đã xông vào điện, thấy Lương Vương nhắm mắt nằm ở trên giường, tím đen đã nhạt bớt, thế nhưng người đã không còn hơi thở.
Thái tử căm ghét nhìn chằm chằm nàng, nếu nàng mà tới sớm một chút thì nhất định cũng phải chết theo tên tàn phế này rồi.
Thật là đáng tiếc!
Thương Mai khiếp sợ nhìn tất cả bày ra trước mắt, Lương Vương thật sự đã chết rồi sao? Không, hắn ta không thể chết được, chữa khỏi Lương Vương thì cô mới có cơ hội trở mình.
Cô rất nhanh liền tĩnh táo lại, phát hiện vẻ dị thường trên mặt Lương Vương liền bước lên phía trước, lại nghe Thái tử ra lệnh một tiếng: “Người đâu, bắt Hạ Thương Mai lại.”
Nhưng Thương Mai đã thoắt cái bước nhanh về phía trước, một tay kéo Hoàng hậu ra, cô đã không còn quan tâm đến gì được nữa rồi, nếu Lương Vương thật sự không cứu được thì kế hoạch của cô sẽ hoàn toàn đổ bể.
“Ngươi muốn làm gì? Không được chạm hoàng nhi của bổn cung!” Hoàng hậu cả giận nói với nàng.
Đầu óc Thương Mai ong ong lên, độc tính vẫn còn lưu lại đang quần thảo thần trí và thân thể cô, cô cố gượng người bò lên giường, đè chặt tim Lương Vương, quay đầu lại nhìn Hoàng hậu nói: “Còn có thể cứu!”
Hoàng hậu sững người, lùi về phía sau hai bước, đứng cạnh Nhiếp Chính Vương, có chút nghi hoặc nhìn Thương Mai.
Trong đáy mắt Nhiếp Chính Vương lóe lên một chút hy vọng, nhưng rất nhanh lại cảm thấy chút hy vọng đó của mình cũng rất nực cười, người cũng đã đi rồi, nàng có thể làm gì được nữa chứ?
Thương Mai thấy không có ai ngăn cản nữa, liền bắt đầu thao tác hồi phục tim, Lương Vương không phải đã chết mà là đang bị sốc, nhưng tình trạng cũng vô cùng nghiêm trọng.
Cô vừa làm hồi phục tim vừa hô hấp nhân tạo, tất cả mọi người đều chết lặng khi thấy một người phụ nữ cả gan có hành động kinh hãi thế tục đến vậy.
Thái tử thậm chí cười lạnh một tiếng: “Cứu người chỗ nào hả? Rõ ràng chính là đang phô bày. Hừ, tại sao lại có loại người vô sỉ như vậy.”
Nói xong, hắn nhìn một chút Nhiếp Chính Vương Mộ Dung Khanh, nở ra nụ cười châm chọc nói: “Hoàng thúc, nghe nói mẫu hậu đã ban hôn cho thúc rồi, vị hoàng thẩm tương lai này thật đúng là đặc biệt đó.”
Mộ Dung Khanh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thần sắc u ám mơ hồ, nhưng hắn vẫn không hề nói một câu, lại quay đầu nhìn Thương Mai.
Cả hô hấp nhân tạo và hồi phục tim đều vô ích, Thương Mai hít sâu một hơi, lau những giọt mồ hôi lớn trên trán, lấy ra một bao kim châm từ trong tay áo, hạ châm vào nhân trung hắn rồi lại phong bế động mạch ở cổ và huyệt vị gần đầu, tránh để điện giật gây tổn thương thêm dây thần kinh não.
Sau đó, cô cong ngón tay, nhắm ngay tim, nhắm vào vị trí tim và xoay chiếc nhẫn để phóng điện khi cô ấn xuống, một lần, hai lần, ba lần …
Thân thể Vương Lương bị điện giật bật lên, rồi lại ngã xuống, lặp đi lặp lại vài lần.
Trong điện hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả tiếng hô hấp cũng đều tựa hồ bị tận lực đè nén xuống, Hoàng hậu lại khẩn trương đến đứng không vững, phải có cung nữ đỡ.