Người của Tướng phủ kiêng kị Hoàng hậu nương nương, Mộ Dung Khanh muốn lôi kéo cho cô một chỗ dựa vững chắc nên mới nói cô trúng độc, đồng thời chỉ đích danh Lương Vương, còn muốn nhờ cô chữa bệnh.
Quả nhiên, Hoàng hậu nghe Mộ Dung Khanh nói xong liền giật mình hỏi: “Trúng độc? Sao lại trúng độc? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Đương nhiên Hoàng hậu không quan tâm đến cô, thật ra Hoàng hậu cũng không quan tâm đến chuyện sống chết, điều mà bà ta quan tâm là việc Hạ Thương Mai trúng độc có nghiêm trọng hay không và liệu cô có thể chữa khỏi cho Vương Lương hay không.
Thương Mai cúi đầu, lướt qua đề tài: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, thần nữ không bị nguy hiểm tính mạng.”
Hoàng hậu vốn muốn hỏi ma ma, nhưng hiện tại bà rất cần biết về tình hình của Lương Vương, cho nên, lại nuốt trở lại những lời định nói.
Nhưng Thương Mai lại thấu hiểu lòng người, tiếp tục trả lời câu hỏi của Mộ Dung Khanh bằng cách nói về tình bệnh tình của Lương Vương: “Động kinh bộc phát thì rất dễ bị viêm phổi, do lúc phát tác xử lý không thỏa đáng hoặc là do nguyên nhân khác, làm cho nước bọt và máu hoặc các chất có tính axit trong dạ dày trào ngược lên, vào khí quản rồi vào phổi gây nhiễm trùng phổi, biểu hiện khó thở, mặt và môi xanh tái là triệu chứng của thiếu oxy, rất khó điều trị, ngoài việc đảm bảo đủ oxy, còn phải lấy dị vật trong phổi ra ngoài để loại trừ nhiễm trùng.”
Lưu ngự y rốt cuộc nhịn không được: “Ta chưa bao giờ nghe về những gì ngươi nói, ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy?”
Thương Mai thản nhiên nói: “Những gì ngự y không biết không có nghĩa là nó không tồn tại.”
Tuy nhiên, Viện Phán lại nghe ra được gì đó nên quát lớn Lưu ngự y: “Ngươi câm miệng, lui sang một bên đi.”
Lưu ngự y không cam lòng nhìn Hoàng hậu, nói: “Hoàng hậu nương nương, những gì nàng ta nói, đừng bảo là thần chưa từng nghe nói mà ngay cả ngự y ở cũng chưa từng nghe qua, thần cảm thấy nàng ta sẽ chữa trị cho Lương Vương không thỏa đáng…”
Sắc mặt Mộ Dung Khanh đột nhiên trở nên dữ tợn: “Vừa rồi ngươi châm cứu, khiến cho Lương Vương phát tác lần nữa, thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng, nếu không phải Hạ Thương Mai tới kịp, chỉ sợ hiện giờ Lương Vương đã chết trong tay của ngươi, ngươi còn dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ?”
Lưu ngự y ngập ngừng nói: “Vương gia, thần cũng là suy nghĩ cho Lương Vương điện hạ.”
Hoàng hậu bực bội nói: “Nếu là nghĩ cho Lương Vương điện hạ thì ngươi hãy ngậm miệng lại.”
Lưu ngự y tự biết hôm nay khó có thể vãn hồi nên mặt xám như tro, thối lui sang một bên.
Thái tử nhìn với ánh mắt lạnh lùng, mặc dù không tin vào Hạ Thương Mai, nhưng sau khi nghe Hạ Thương Mai nói, hắn kết luận rằng tình trạng của Lương Vương vẫn rất nghiêm trọng, có thể vẫn sẽ chết nên sắc mặt đã dễ coi hơn.
Thương Mai rất ghét tên Lưu ngự y này, là một người hành nghề y nhưng ngay cả phong thái cơ bản nhất cũng không có, nói chi tới lòng cứu người tế thế chứ, người như thế, không xứng làm thầy thuốc.
Hoàng hậu hỏi Thương Mai: “Loại bệnh viêm phổi này làm sao có thể chữa khỏi?”
Thương Mai trầm ngâm một lát, nói: “Về phương án trị liệu, thần nữ muốn cùng Viện Phán đại nhân thương lượng một chút.”
Thương Mai phải hiểu sự phát triển của trung y thời đại này đến đâu và việc ứng dụng các loại thuốc đến mức độ nào, vì vậy cô mới đề nghị thương lượng với Viện Phán.
Hoàng hậu nhìn về phía Viện Phán, Viện Phán khom người nói: “Thần nguyện ý phối hợp với đại tiểu thư.”
Mộ Dung Khanh hỏi Thương Mai: “Hiện giờ tình hình của Lương Vương thế nào? Còn phát tác không? Còn có nguy hiểm nào không?”
Thương Mai nói: “Bẩm Vương gia, tình hình của điện hạ hiện tại vẫn rất nguy cấp, trước tiên, vấn đề về hô hấp cần được giải tỏa. Tình trạng thiếu oxy kéo dài sẽ gây tổn thương cho não, vì vậy nó có thể tái phát trở lại. Thần nữ sẽ tạm thời châm cứu để giảm bớt bệnh trạng khó thở của Lương Vương điện hạ một chút, sau đó sẽ cố định lại phần cổ.”
“Lại châm cứu để giảm bớt sự khó thở ư?” Hoàng hậu nhíu mày, vừa rồi, Lưu ngự y cũng nói như vậy, kết quả là dẫn đến sự phát tác lần nữa.
Thương Mai thành thật trả lời: “Hoàng hậu nương nương, đó là điều tất yếu.”
“Không được, ngươi làm những việc khác trước đi.” Hoàng hậu bối rối hạ lệnh: “Cố định cổ trước. Về phần khó thở, có thể kê đơn sắc thuốc.”
Thương Mai lập tức giật mình: “Thông qua thuốc để giảm bớt khó thở khó có thể xảy ra, cho dù có thể, cũng rất chậm. Trong quá trình này, không biết sẽ xảy ra biến hóa gì.”
Hoàng hậu xua tay, bà ta kiên quyết nói: “Cứ làm theo lời của bản cung.”
Thương Mai không khỏi nhìn Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh nhìn Hoàng hậu muốn nói, nhưng Hoàng hậu đã đi trước một bước nghiêm nghị nói: “không cần nói, ý của bản cung đã quyết, không được châm cứu nữa.”
“Hoàng tẩu lo lắng cái gì? Vừa rồi không phải Hạ Thương Mai đã châm cứu và cứu được tính mạng của Toàn rồi sao?”
“Hiện tại thì khác!” Trong lòng Hoàng hậu khó có thể dứt ra được, thực ra, bà ta cũng cảm thấy y thuật của Hạ Thương Mai rất đáng tin cậy, nhưng nỗi sợ hãi mất đi đứa con trai vừa rồi khiến bà không dám mạo hiểm khinh suất.
Mộ Dung Khanh còn muốn tiếp tục nói, nhưng Hoàng hậu đã xoay người: “Lấy phật châu đến, bổn cung ở trong này canh giữ hoàng nhi của bổn cung, xem người yêu ma quỷ quái nào dám mang nó đi.”
Thương Mai không ngờ rằng Hoàng hậu lại chống đối châm cứu như vậy, vừa rồi khi kiểm tra cô cũng châm cứu để thăm dò nhưng vì sao nói đến việc châm cứu trị liệu bệnh trạng khó thở, Hoàng hậu lại phản cảm như vậy?
Với tư cách là một người chữa bệnh, cô không thể không chiến đấu vì bệnh nhân của mình: “Hoàng hậu nương nương, nếu tình trạng hô hấp không được cải thiện, thì Lương Vương điện hạ sẽ rất nguy hiểm.”
“Có nguy hiểm thế nào đi nữa cũng không bằng châm cứu.” Hoàng hậu lạnh lùng nói.
Thương Mai biết bên trong có nội tình, trầm ngâm một lát rồi nói với Viện Phán: “Đại nhân, ngài có thể dời bước để chúng ta cùng thảo luận về phương án chữa trị không?”
“Được!” Viện Phán biết trước sau gì cô cũng cần tìm hiểu nguyên nhân sinh bệnh nên ông ta nhìn về phía Nhiếp Chính Vương: “Vương gia, bởi vì có thể có một số quyết định sơ bộ nên ngài có thể tham dự nghe không? Nếu ngài cho là khả thi thì báo Hoàng hậu nương nương.”
Viện Phán gọi Mộ Dung Khanh, là để tránh nghi ngờ, vì không biết kế hoạch điều trị của Hạ Thương Mai rốt cuộc sẽ có vấn đề gì, cho nên kêu Nhiếp Chính Vương chứng kiến, chứng minh hết thảy đều là chủ ý của Hạ Thương Mai.
Mộ Dung Khanh sao không biết ý đồ của Viện Phán chứ? Nhưng hắn cũng muốn tìm hiểu thêm về tình hình của Lương Vương nên liền nhận lời.
Thái tử cũng muốn đi theo, nhưng Hoàng hậu gọi lại hắn: “Trịnh Nhi, con lại đây cùng bổn cung niệm kinh cho hoàng huynh con, cầu Phật tổ Bồ Tát phù hộ.”
Hắn đành phải nói: “Vâng, mẫu hậu!”
Phù hộ? Không, hắn sẽ chỉ nguyền rủa Lương Vương chết nhanh hơn.
Thương Mai cùng Mộ Dung Khanh và Viện Phán ra khỏi điện, Mộ Dung Khanh thấy sắc mặt Thương Mai tái nhợt, bước chân vô lực, nên cho là nàng chưa ăn cơm, liền phân phó Du ma ma: “Ngươi đi chuẩn bị điểm tâm cho đại tiểu thư.”
Thương Mai liếc nhìn hắn đầy cảm kích, sau một ngày tung hoành, cô quả thực rất đói, cùng với nội độc và ngoại thương, cô gần như kiệt sức.
Mộ Dung Khanh nhận được ánh mắt cảm kích của cô chỉ lạnh lùng nói: “Bổn vương chỉ sợ ngươi ngất xỉu làm chậm trễ trị liệu.”
Thương Mai tự nhiên biết, nhưng mà, cô cảm thấy càng là lúc gặp rủi ro cảm nhận được sự lo lắng, cô mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, chung quy vẫn mạnh hơn so với âm mưu tính kế.
Cô nhẹ giọng nói: “Tạ ơn Vương gia!”
Một bát nước, một cây bánh mi, một bát cơm trong cơn nguy biến đều là ân huệ lớn lao.
Du ma ma tùy tiện chọn một ít đồ ăn vặt, Thương Mai nhanh chóng ăn mấy miếng, uống một hớp trà, bụng lúc này mới thực sự no căng.
Du ma ma đưa cô tiến cung, lại biết được chuyện mà cô gặp phải ở trong phủ, rồi lại còn chứng kiến cô cứu tỉnh Lương Vương điện hạ, nên đã sớm nhìn Thương Mai với cặp mắt khác xưa, thấy cô vội vàng ăn rồi dừng lại, liền nói: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút mới có sức.”