Liên Thị chỉ là lạnh nhạt nhìn Nguyệt Nhung phu nhân một chút, vẻ mặt không bị ảnh hưởng chút nào, giống như căn bản cũng không quen biết với bà ta.
Bà bước lên, quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp Liên Thúy Ngữ tham kiếm hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương vạn phúc.”
“Liên Thúy Ngữ.” Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập vào truyen.one để đọc nhé quý bạn đọc. Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào bà, lúc còn trẻ bà đã từng gặp Liên Thị mấy lần rồi, cho dù thân là nữ nhân, bà cũng không thể không thừa nhận Liên Thị đúng là thiên nhân chi tư, nhưng mà lại không phải là loại xinh đẹp làm cho người khác phải đố kỵ.
Cách nhiều năm gặp lại nhau, hoàng hậu vô thức sờ lên khóe mắt của mình, dường như là năm tháng bỏ qua Liên Thị, bà cũng chỉ trông tang thương hơn mấy phần, nhưng lại chưa từng già đi.
“Có mặt!” Hai tay của Liên Thị đặt ở trên mặt đất, đầu đang đặt ở phía dưới ngẩng lên, ánh mắt ôn hòa thờ ơ.
Hạ Thừa tướng đứng nhìn ở đằng sau tấm bình phong, đây là lần đầu tiên mà ông ta nhìn Liên Thị bằng ánh mắt của người ngoài qua nhiều năm như vậy.
Không thể không nói, so sánh bà với lại Trần Nguyệt Nhung đang quỳ gối ở bên ngoài, không nói đến việc bây giờ Trần Nguyệt Nhung bị đánh thành cái dạng này, cho dù mặc trên người trang phục lộng lẫy sang trọng thì dung mạo cũng không bằng một phần mười so với bà.
Về phần khí chất, thái độ, nội hàm, cách xa cả một con đường.
Trong lòng của ông ta có cảm giác rất phức tạp, loại cảm giác này khiến cho ông ta cảm thấy buồn nôn.
Hoàng hậu xoay người mở bức tranh ra, nghiêm túc hỏi: “Liên Thị, ngươi có nhận ra bức họa này không?”
Nguyệt Nhung phu nhân bò lên phía trước nhìn bà chằm chằm: “Ngươi không thể phủ nhận được, đây là do ngươi đã vẽ, đó là sự thật.”
Liên Thị cẩn thận nhìn bức họa này, một hồi cũng không nhìn Nguyệt Nhung phu nhân, chỉ là thẻ gật đầu: “Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, đây đúng là thần thiếp đã vẽ.”
Nguyệt Nhung phu nhân lập tức mừng rỡ kêu to lên: “Hoàng hậu nương nương, bà ta đã thừa nhận rồi, là do bà ta đã vẽ, không có liên quan gì đến thần thiếp, không hề có liên quan gì đến thần thiếp.”
Liên Thị kinh ngạc nhìn bà ta, mi tâm nhíu chặt lại, vẻ đẹp thật sự làm người khác phải động lòng.
Ngay cả hoàng hậu nhìn thấy bộ dạng này của bà ta cũng không khỏi xót xa thay cho An Thân Vương, làm sao lại thua dưới tay của lão thất phu Hạ Hòe Quân này đây chứ.
Mai phi vô thức nhìn Hạ Thừa tướng ở bên cạnh một chút, nhẹ nhàng thở một hơi: “Biểu đệ à, ngươi cũng thật là…”
Gương mặt của Hạ Thừa tướng âm trầm, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Nguyệt Nhung phu nhân nhìn hoàng hậu, kích động đến nỗi giọng nói cũng run run: “Nương nương, bà ta đã thừa nhận rồi, người thẩm vấn bà ta đi, tất cả những chuyện này không có liên quan gì đến thần thiếp.”
Hoàng hậu cả giận nói: “Liên Thị, ngươi thật là to gan, dám dùng bức họa này mà âm thầm lật đổ triều đình.”
Khuôn mặt trắng nõn của Liên Thị chậm rãi hiện lên một tia kinh ngạc: “Nương nương, bức họa này là do thần thiếp đã tặng cho An Thân Vương, cũng không hàm chứa ý lật đổ triều đình.”
Nguyệt Nhung phu nhân quỳ trên mặt đất, gân cổ lên mà nói: “Hoa lý đang nở, hoa dâm bụt lụi tàn, chính là ám chỉ thiên hạ của Lý gia sẽ phục hưng, hoa dâm bụt chính là chữ có thái tử, ngươi chính là muốn lật đổ triều đình, ý của ngươi là muốn mưu phản!”
Nguyệt Nhung phu nhân có chút hưng phấn, thật là quá tốt rồi, ông trời đang giúp đỡ bà ta, bà ta phí hết tâm tư cũng không diệt trừ được Liên Thị, lại không nghĩ rằng chính ở bên trong bức họa mà bà ta đưa tới, thật sự trời xanh có mắt.
Trong lòng của Nguyệt Nhung phu nhân điên cuồng la hét, ngay cả đáy mắt cũng mang theo sự hưng phấn khát máu.
Nghe thấy Nguyệt Nhung phu nhân hô to gọi nhỏ, Thương Mai chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Một chiêu này của hoàng hậu thật là độc ác mà, để Hạ Hòe Quân tận mắt nhìn thấy hai người khác nhau, nhưng mà cô cũng thích loại ngoan độc này.
Hoặc là im lặng, nếu như khẽ động một cái liền đâm thẳng vào tim.
Hơn nữa cô tin tưởng là mẫu thân của mình có thể tùy tiện giải thích được ý trong bức họa, không hề có một chút quan hệ nào đối với chuyện làm phản.
Quả nhiên là Liên Thị nói: “Nương nương, hoa dâm bụt nở vào buổi sáng và lặn lúc chiều, ngày mai mặt trời mọc thì sẽ nở ra, làm sao lại có thể thành bại được chứ? Về phần hoa lê nở vào tháng ba, hoa lê tháng ba còn đẹp hơn là tuyết, mùa đông chỉ có thể có tuyết, mùa đông vào cuối năm, cho dù có ám chỉ thì cũng chỉ có nghĩa là thời đại của Lý gia đã kết thúc rồi, tuyệt đối không hề có ý mưu phản.”
Hoàng hậu nghe nói như vậy thì hừ một tiếng: “Coi như là ngươi nói qua rồi, nhưng mà lúc ngươi vẽ ra bức họa này thì đã được gả cho tướng gia làm vợ, tại sao lại còn tặng bức họa cho An Thân Vương?”
Liên Thị im lặng thật lâu rồi mới chậm rãi nói: “Tấm lòng của An Thân Vương đối với thần thiếp, thần thiếp đã biết từ lâu. Lúc ngài ấy lập công trở về triều thì đã đến nhà cầu thân, nhưng mà khi đó thần thiếp đã hứa gả cho Hạ Hòe Quân, đã ước hẹn đầu bạc với chàng ấy, lúc đó ngài ấy đã thề độc sẽ không lấy vợ suốt cả đời ở trước mặt của tiên đế. Thần thiếp không đành lòng, lợi dụng bức tranh này để nói cho ngài ấy biết thần thiếp đã tìm được một vị hôn phu tốt, mong là ngài ấy quên thần thiếp đi.”
Mặc dù là lúc nãy Hạ Thừa tướng đã nghe Nguyệt Nhung phu nhân nói đến đây, nhưng mà từ đầu đến cuối đều không tin, bây giờ nghe thấy chính miệng Liên Thị nói ra, trái tim của ông ta giống như bị cái gì đó hung hăng va chạm mạnh.
Ông ta còn nhớ đến ngày mưa phùn hôm đó, ông ta với An Thân Vương phi ngựa từ phố đông chạy tới, bà đang đứng ở trên ban công của Thi Nhã Hiên, nửa người dựa sát vào lan can, mái tóc bị mưa làm ẩm ướt dán ở trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, trong tay cầm theo một cuốn sách, dường như là tất cả những âm thanh ồn ào bên ngoài đều không có liên quan gì tới bà, tách biệt như thế.
Lúc đó An Thân Vương nhìn bà, mắt cũng không chuyển, sau khi giục ngựa đi khỏi, An Thân Vương mới nói với ông ta đây chính là cô nương mà ông ta vẫn luôn ngưỡng mộ trong lòng, chờ đến khi ông ta xuất chinh trở về, ông ta sẽ cưới bà làm vương phi.
Ông ta vẫn luôn biết An Thân Vương thích Liên Thúy Ngữ, thích đến nỗi khắc vào xương tủy. Ông ta với An Thân Vương là bạn tốt của nhau, nhưng mà ông ta vẫn luôn rất tự ti, bởi vì gần như là ông ta không thể nào bì kịp với An Thân Vương.
Xuất thân, chiến công, dung mạo, tài năng, võ công, ông ta không so sánh kịp, thậm chí ông ta còn nghĩ rằng tình bạn giữa ông ta với An Thân Vương là do lợi dụng tài năng và cao quý của bản thân ông ta mà hình thành.
Sau khi An Thân Vương xuất chinh, ông ta điên cuồng theo đuổi Liên Thúy Ngữ, ông ta không biết là bởi vì mình yêu Liên Thúy Ngữ hay là bởi vì muốn thắng An Thân Vương.
Cuối cùng, đến khi ông ta rốt cuộc cũng đã cầu Liên đại học sĩ gả Liên Thúy Ngữ cho ông ta, ông ta nở mày nở mặt, thậm chí không kịp chờ đợi mà muốn nhìn thấy vẻ tuyệt vọng và bi thương ở trên mặt của An Thân Vương.
Thật ra thì cho dù có cưới Liên Thúy Ngữ thì ông ta cũng cảm thấy Liên Thúy Ngữ chưa chắc sẽ yêu ông ta, chẳng qua là mệnh lệnh của phụ mẫu, mà bà không có cách nào từ chối được.
Nhưng mà hiện tại lại nghe thấy chính miệng của bà nói tình cảnh lúc ấy, ông ta có một loại cảm giác như cách một thế hệ, một loại cảm xúc không nói ra thành lời đang bành trướng ở trong ngực, biến thành chua xót, chậm rãi xộc lên mũi.
Ông ta đã toại nguyện nhìn thấy An Thân Vương đau đớn, ông ta vui vẻ rất lâu, An Thân Vương tuyệt giao với ông ta, ông ta rêu rao với người ngoài là An Thân Vương quá nhỏ nhen.
Có một hình ảnh xuyên qua thời không hiện lên ở trước mắt của ông ta, lúc mà ông ta vén khăn trùm đầu tân nương của bà lên, trong đôi mắt của bà không phải là vẻ bình tĩnh đen nhánh, mà là mang theo tình ý dạt dào, dùng ánh mắt như vậy mà nhìn ông ta.
Trong lòng của ông ta bỗng nhiên đau xót
Mộ Dung Khanh đứng ở sau lưng của Thương Mai, tiếng hít thở của chàng vang lên ở bên tai của Thương Mai: “Lúc Liên Thị vẽ ra bức họa này, chắc là ở trong lòng rất yêu phụ thân của nàng, chỉ là bà ấy không ngờ đến khoảng thời gian không lâu trong tương lai bà ấy đã bị cô phụ thê thảm như thế này.”
Trong lòng của Thương Mai rầu rĩ, nói khẽ: “Chúng ta tưởng yêu một người là chuyện cả một đời, nhưng mà thật ra có lẽ đó chỉ là trong một cái nháy mắt mà thôi.”
Trong lòng của Mộ Dung Khanh có chút xúc động nhìn đường cong gương mặt của cô, hai tay vòng ra từ đằng sau của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Thương Mai chấn động, dường như trong lòng có nhiều thứ đang từ từ tan ra. Cô ngẩng đầu lên, lỗ tai chạm vào cằm của chàng, hô hấp của chàng phả ở bên tai của cô có chút vội vàng.
Thương Mai thả lỏng, thôi cứ một lần đi, cứ phóng túng mình một lần đi, để cô lừa gạt mình còn có một vòng tay để có thể trốn tránh.