TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 165: Cất phong bao đỏ của ngươi đi

Mộ Dung Khanh vừa nói ra câu này, ngoại trừ Lễ Thân vương, tất cả mọi người ở đây đều chấn động.

Ngay cả Thương Mai, cũng không ngờ được hắn sẽ xử lý như vậy.

Vẻ mặt Tây Môn Hiểu Nguyệt càng biến đổi lớn, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhẹ nhàng phong một Huyện chúa, hoàn toàn là trò trẻ con. Phải biết Huyện chúa không giống với cáo mệnh phu nhân. Cho dù cáo mệnh phu nhân là nhất phẩm, cũng không có thực quyền, chỉ có phong hiệu, càng không được phong ấp và ban thưởng.

Nhưng Huyện chúa lại khác, hơn nửa Huyện chúa của triều Đại Chu là thứ nữ của Thân vương hoặc là đích trưởng nữ của Quận vương mới có thể được phong là Huyện chúa. Tất nhiên cũng có nữ nhi của ngoại thần được phong là Huyện chúa, nhưng phải là người có trí tuệ hơn người, hoặc có cống hiến đối với triều đình, đối với dân chúng có mới có thể được phong làm Huyện chúa ngoài quy định.

Hoặc là sắp đi hòa thân với người khác, mới có thể được phong làm công chúa, quận chúa, Huyện chúa để ứng phó với đối tượng hòa thân.

Mặc dù Liên Thị có danh tiếng lớn nhưng sau khi lập gia đình nhiều năm lại được phong làm Huyện chúa, ít nhiều gì cũng khiến người ta không có cách nào tiếp nhận được.

Tuy thể chế tổ tiên và luật lệ cũng chưa từng nói là sau khi lập gia đình không thể phong làm Huyện chúa.

Nói chung từ điều này lại nghe ra được, Mộ Dung Khanh muốn chiếu cố Liên Thị, đề bạt Liên Thị.

Chỉ là Nhiếp Chính vương nếu muốn chiếu cố cho Liên Thị, sao không trực tiếp phong Hạ Thương Mai làm Huyện chúa? Tại sao lại muốn phong cho Liên Thị?

Còn có một điểm nữa, đó chính là nếu ban thưởng, phong cho Liên Thị mảnh đất phía sau hoa viên của Tướng phủ, chẳng phải tương đương với lại có một phần Tướng phủ là của Liên Thị sao?

Điều này rõ ràng là có thể làm lão phu nhân và Hạ Thừa tướng tức chết!

Quả nhiên, lão phu nhân lạnh lùng nói: “Vương gia, mảnh đất sau hoa viên, lão thân đã bồi thường cho những dân chúng đó, cũng không nợ một xu. Sao Vương gia có thể nói thu hồi là thu hồi được?”

Mộ Dung Khanh “A” một tiếng: “Bồi thường à? Sao bản vương vẫn luôn nhận được sổ con nói dân chúng oan ức lên tiếng tố cáo, nói Tướng phủ bồi thường không hợp lý. Bản vương cũng xem qua sổ con, là do Kinh Triệu Doãn trình lên, nói hơn mười mẫu đất này, lão phu nhân chỉ bồi thường năm mươi lượng bạc.”

Thái tử thốt lên: “Hoàng thúc, Kinh Triệu Doãn tuyệt đối không thể nào viết sổ con như vậy được.”

Kinh Triệu Doãn là người của Thái phó, cũng là một đảng với Thái tử, sao có thể vạch tội Thừa tướng được?

“Thái tử nói năng cẩn thận!” Lương Thái phó sớm đã nhìn thấu Mộ Dung Khanh rõ ràng là vẫn luôn giả vờ hồ đồ. Hắn là phượng hoàng không phải nơi có bảo vật thì không hạ xuống. Hôm nay hắn tới bữa tiệc thành hôn, hẳn đã sớm có quyết định này.

Thái tử còn không biết, nghi ngờ nhìn về phía Thái phó, cho rằng Thái phó không thể ý được ẩn ý của Mộ Dung Khanh, lại nhắc nhở: “Thái phó, hoàng thúc đại khái là nhìn nhầm, chúng ta nên chỉ ra chỗ sai cho hoàng thúc chứ? Tất cả sổ con phải đưa qua Trung Thư Tỉnh rồi mới trình lên thư phòng của Nhiếp Chính vương. Ngươi là Trung Thư Lệnh, ngươi đã từng nhìn thấy sổ con này chưa?”

Trong lòng Lương Thái phó thầm tức giận. Thái tử này thực sự quá ngu xuẩn. Gã nói trước tiên là không thể có sổ con này, tiếp theo lại nói tất cả sổ con đều phải trải qua Trung Thư Tỉnh, chẳng phải báo cho mọi người biết, nếu có dâng sổ con buộc tội liên quan đến đảng Thái tử hoặc là thân thích của ông ta, ông ta sẽ rút đi sao?

Vẻ mặt ông ta nghiêm trang nói: “Chỉ cần có sổ con vạch tội, bản quan đều sẽ xác định tình hình trước, rồi lại trình lên cho Nhiếp Chính vương.”

Lão phu nhân thay đổi chủ đề, nói: “Vương gia phong cho con dâu của lão thân là Huyện chúa, lão thân thấy vô cùng vinh hạnh, cũng rất cảm ơn sự ưu ái của vương gia. Nhưng lão thân cảm thấy Tướng phủ thẹn nếu nhận lấy. Hễ là người được phong thưởng Huyện chúa đều phải có công với triều đình, hoặc là đặc biệt nổi tiếng. Lão thân cho rằng, Thúy Ngữ tuy có tài tình, nhưng không tính là nổi tiếng, lại càng chưa từng có công với triều đình. Đặc biệt là hôm nay Lễ Thân vương ở đây, lão thân càng cho rằng Tướng phủ không nhận nổi ưu ái như vậy của Vương gia.”

Lão phu nhân nói câu này, dẫn tới trưởng bối trong tộc rất không vui. Hạ tộc này xuất hiện một Huyện chúa, là chuyện vinh quang tới mức nào? Bà ta tự nhiên lại từ chối.

Lễ Thân vương nghe được câu nói này của lão phu nhân, suy nghĩ một lát lại nói: “Lão phu nhân nói có lý, quả thật không thể vô duyên vô cớ lại phong một Huyện chúa được.”

Mộ Dung Khanh “Ừ” một tiếng, thái độ khiêm tốn không ngại học hỏi, thỉnh giáo: “Vậy theo hoàng huynh thấy, muốn phong Huyện chúa lại cần phải có đầy đủ những điều kiện nào?”

Lễ Thân vương nói: “Dựa theo quy định, thứ nhất là hòa thân. Điểm ấy không cần phải nói, không tồn tại. Điểm thứ hai, giống như lão phu nhân nói, nổi tiếng. Về điểm này Liên Thị có đủ hay không lại không phải do ngươi và ta quyết định, phải trở về bàn bạc, thương lượng và nghe ý kiến từ nhiều mặt. Thứ ba, có công với triều đình, có ơn với dân chúng. Nếu có một trong ba điểm này trong đó, lại có thể phong làm Huyện chúa lại được ban thực ấp.”

Nghe được Lễ Thân cương cũng nói như vậy, gương mặt lão phu nhân và Tây Môn Hiểu Nguyệt mới dễ coi một chút.

Nếu thật sự để cho Liên Thị được phong làm Huyện chúa, sau này còn có thể dễ dàng đối phó được với nàng ta sao? Tuyệt đối không thể.

Lão phu nhân quyết định, bất kể thế nào cũng phải phản đối tới cùng.

Đại trưởng công chúa Mộ Dung Tráng Tráng nhắc nhở: “Còn có một điểm, các ngươi không thể quên được.”

“Còn có điểm nào nữa?” Mộ Dung Khanh hỏi.

Mộ Dung Tráng Tráng thản nhiên nói: “Thái Hoàng Thái Hậu từng hạ chỉ, nếu người này được người có quyền phong thưởng coi trọng và yêu thích, cũng có thể tiến hành phong thưởng. Không biết Nhiếp Chính vương có thể coi trọng Liên Thị?”

Mộ Dung Khanh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, gương mặt tuấn tú vô cùng khó xử, mày kiếm nhíu lên, dường như đang suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng. Cuối cùng, hắn giang tay ra: “Liên Thị là nhạc mẫu tương lai của bản vương, bản vương có thể nào không coi trọng được? Sao dám nói là không thích?”

Mộ Dung Tráng Tráng mỉm cười: “Vậy thì phong thưởng này hoàn toàn chẳng có vấn đề gì cả, có đúng không, lão tam?”

Lễ Thân vương “Ừ” một tiếng: “Đúng là có một điều như vậy. Nếu Nhiếp Chính vương coi trọng Liên Thị, Liên Thị lại là nhạc mẫu tương lai của Nhiếp Chính vương, vậy đã có đủ điều kiện phong thưởng. Ở đây cũng không ai có quyền chất vấn.”

Nhiếp Chính vương đứng lên: “Được rồi, chuyện này cứ giải quyết như vậy đi. Phu nhân mới, nhanh cất phong bao đỏ của ngươi đi, mọi người ra ngoài uống rượu thôi.”

Hắn ta nói xong lại bước nhanh ra ngoài, giống như bình rượu thật sự đang vẫy gọi hắn vậy. Hắn hồn nhiên không biết một câu nhanh cất phong bao đỏ lại có nghĩa thân phận của Tây Môn Hiểu Nguyệt ở trong phủ này thật sự là thị thiếp.

Tây Môn Hiểu Nguyệt nắm lấy áo, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, mặt cũng tái mét.

Lễ Thân vương là một người tích cực, nghe được Nhiếp Chính vương nói vậy, lại nhìn chằm chằm vào Tây Môn Hiểu Nguyệt, chờ nàng ta cất phong bao đỏ.

Nhưng thấy Tây Môn Hiểu Nguyệt lại một mực nắm lấy áo không cầm phong bao đỏ, ông ta không khỏi nhíu mày, nóng vội nói: “Ngươi cất đi. Cất xong, bản vương cũng tiện ra ngoài uống rượu.”

Hạ Thừa tướng thấy Mộ Dung Khanh đều ra ngoài, chuyện này cũng là ván đã đóng thuyền không có cách nào thay đổi, hắn hạ lệnh: “Hạ Đoàn, mời các vị đại nhân ra ngoài uống rượu.”

Lễ Thân vương sắp nhấc chân lên lại nói: “Phu nhân mới, ngươi cất phong bao đỏ đi, không cất thì bản vương làm sao ra ngoài uống rượu được?”

Tây Môn Hiểu Nguyệt chậm rãi giơ tay về phía phong bao đỏ, cầm lấy với vẻ nhục nhã, đứng lên phúc thân nói: “Mời Vương gia và các vị đại nhân ra ngoài uống rượu.”

Mặc dù nàng ta giận dữ, nhưng nhiều năm sống thanh tâm quả dục như vậy đã luyện cho nàng ta tính nhẫn nhịn. Nàng ta đành phải nhịn được nỗi nhục ngày hôm nay.

Lễ Thân vương thấy nàng ta đã cầm phong bao đỏ, mới hài lòng nói: “Đi, qua uống rượu thôi. Ta nghe nói trong bữa tiệc cưới của lần này, Tướng phủ cố ý mua một số ủ trong hầm lâu năm bên Tôn gia trang. Không uống được Nữ Nhi Hồng này, có rượu để lâu cũng không tệ.”

Nữ Nhi Hồng là loại rượu khi con gái sinh ra sẽ được chôn dưới đất. Nhưng Tây Môn Hiểu Nguyệt không phải mới lần đầu xuất giá, tất nhiên không có Nữ Nhi Hồng.

Lễ Thân vương chỉ là vô tâm nói một câu, nhưng Tây Môn Hiểu Nguyệt nghe được, lại cho rằng Lễ Thân vương đang cố ý chế nhạo nàng ta. Nàng ta tức giận đến nước mắt đảo quanh.

Đọc truyện chữ Full