Lương Thị nói, đột nhiên giống như lại nhớ đến cái gì mà hỏi Tây Môn Hiểu Nguyệt: “Đúng rồi, lúc trước nói những của hồi môn từng đưa qua sẽ lấy về một phần, vậy phần đó đã lấy về chứ?”
Tây Môn Hiểu Nguyệt không ngờ bà lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, âm ừ: “Mấy thứ đó không phải đều ở trong phòng cả sao? Bị đốt rồi.”
Trước khi thực hiện kế hoạch đốt nhà nàng cũng đã sai người dọn sạch tất cả của hồi môn quý giá đi hết.
Lương Thị lại nhìn chằm chằm cây trâm trên đầu nàng: “Cây trâm này cũng là của hồi môn mà, là ta tự tay đặt vào hộp trang sức của hồi môn, nếu bị đốt thì sao ngươi còn lấy ra cài được?”
Tây Môn Hiểu Nguyệt vô thức giơ tay sờ cây trâm, mặt cứng đờ: “Cái này… phải không? Phải cái này không?”
“Không sai, ta tự tay xếp của hồi môn của người, tất cả vậy trang sức hôm nay ngươi đeo đều là ta ra lệnh cho thợ ngày đêm làm ra.” Lương Thị nhìn chằm chằm nàng.
Tây Môn Hiểu Nguyệt nhất thời không biết nói gì, vừa mới nói bị đốt sạch, cũng không thể nói là nhớ lâm thật ra không bị đốt đúng không? Nếu thừa nhận rằng không bị đốt, vậy chẳng phải nói cho mọi người nàng có ý muốn âm thầm chiếm đoạt sao?
Còn có chuyện trả lại của hồi môn vốn là một chuyện rất mất mặt, lúc này bà lại nhắc đến, làm người ta rất xấu hổ, các trưởng bối ngồi ở đây đều hai mặt nhìn nhau.
“Của hồi môn vốn đều đặt ở phòng bên, lúc đại tiểu thư cùng ta đi vào đáp lễ, của hồi môn nên đặt toàn bộ ở đó, chờ ta lấy một phần về rồi, những thứ còn lại ngươi mới có thể cất vào kho, có phải không? Vậy thì lúc cháy, ta và đại tiểu thư chưa từng rời đi, mãi đến khi lửa đốt xong, tất cả phòng bên cũng còn nguyên vẹn, xin hỏi những món trang sức kia làm sao chạy ra được?” Giọng nói của Lương Thị đột nhiên trở nên sắc bén.
Tây Môn Hiểu Nguyệt hoảng hốt, lưỡi líu lại, ấp úng một lúc, chỉ đành ngập ngừng thừa nhân: “Ta tự lấy ra một phần nhỏ của hồi môn, nhị thẩm không biết.”
“Ngươi lấy ra một bộ phận lúc nào? Sao ta lại không biết? Lúc người gả qua đó trừ lúc hành lễ ta không ở cạnh ngươi ra, những lúc sau đều đi theo người.” Lương Thị ép hỏi.
“Cái này, cái này…” Tây Môn Hiểu Nguyệt bắt đầu vắt hết óc để nghĩ xem thời gian nào Lương Thị không đi theo cạnh nàng.
“Thái bảo đại nhân!” Lương Thị nghiêm nghị nói: “Việc này vẫn còn điêu đáng nghi, xin người nhất định phải điều tra rõ ràng, ta cực kỳ khẳng định rằng tất cả của hồi môn sau khi đưa sang đều đặt trong phòng bên, chỉ có ta giữ chìa khóa, đương nhiên khóa có thể cạy ra được, nhưng mà ngay ngày hôn lễ lại đi cạy khóa lấy ra một ít trang sức có phải rất kỳ quá không? Nếu không phải chỉ lấy đi một phần mà lại dọn sạch hết toàn bộ rương đựng trang sức, vậy vì sao lại muốn dọn rương đựng trang sức đi? Đặt ở phòng bên cũng không có người canh gác, bởi vì nàng biết sẽ có một trận lửa, nếu đốt đến nơi này thì sẽ phá hư hết tất cả trang sức.”
“Nhị thẩm, ta thật sự không có ý định đốt lửa hại ngươi, ngươi đừng nghĩ quá nhiều, nếu ngươi không muốn cho ta mấy món trang sức này, ta trả cho ngươi là được chứ gì.” Tây Môn Hiểu Nguyệt yếu đuối đáng thương nói.
Thái bảo có chút khó chịu nhìn Lương Thị nói: “Được, ngươi cứ dây dưa mãi, xem ra nếu hôm nay không hỏi cho rõ ràng thì ngươi sẽ không bỏ qua.”
Nói xong, ông nhìn Tây Môn Hiểu Nguyệt: “Ngươi lại nói tất cả những chuyện xảy ra hôm đó lại lần nữa, lão phu chủ trì công đạo.”
Tây Môn Hiểu Nguyệt bị Lương Thị dọa sợ, lòng rối loạn, bây giờ thấy Thái bảo lại bảo nàng kể lại chuyện hôm đó, nàng đành phải cố gắng tập trung đầu óc, nói lại từ đầu: “… Sau khi chuyện kính trà không vui xong ta cũng không nhớ trong lòng, sau khi quay về tân phòng, nhị thẩm thấy ta không vui thì hỏi có chuyện gì, ta…” Nàng nói đến đây, đột nhiên hơi nghi ngờ, quên mất lúc trước nàng đã nói thế nào.
Do dự một lát, Thái bảo nhắc nhở: “Ngươi nói ngươi kể khổ với nhị phu nhân.”
Tây Môn Hiểu Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, sau khi ta kể khổ với nhị thẩm xong, nhị thẩm lập tức muốn đi dạy dỗ Thương Mai, ta khuyên nàng, nhưng khuyên vài lần cũng không có tác dụng.”
Thái bảo lại nói thêm vào: “Ừ, sau đó Tướng gia lại đây, ngươi nói với Tướng gia, Tướng gia không quan tâm, cảm thấy nhị phu nhân sẽ không dám làm gì.”
Tây Môn Hiểu Nguyệt gật đầu lia lịa, nhớ lại những lời nàng từng nói: “Đúng vậy, Tướng gia nói hôm nay là ngày vui, nhị thẩm là người biết chừng mừng, sẽ không làm bậy, cho nên mới xảy ra sai lâm lớn.”
“Ừ, đúng thế, khẩu cung rất chính xác, sau đó nhị phu nhân đi nhờ nhị tiểu thư của Tướng phủ giúp đỡ để đối phó với đại tiểu thư nhà họ Hạ Hạ Thương Mai, ngươi đã phản đối đúng không?” Thái bảo lại hỏi.
Tây Môn Hiểu Nguyệt theo bản năng gật đầu: “Đúng thế, ta đã phản đối.”
Nhưng mà sau khi nói xong lại hơi ngẩn ra, lúc trước nàng từng nói thế sao?
Nàng câu cứu nhìn Hạ Thừa Tướng, mặt Hạ Thừa Tướng rất khó coi, một người thông minh như ông, đã biết Thái bảo đang từ từ dụ nàng nói.
Chỉ cần nàng nói sai một câu thì sẽ lộ ra rất nhiều chỗ sai sót, nếu sai sót nhiều thì lời nàng nói sẽ không còn đáng tin nữa.
Hơn nữa ông tin chắc hôm nay Thái bảo cũng không phải đặt câu hỏi thụ động, Thái bảo từng nhận chứ Thượng Thư Lệnh, Hình Bộ Thượng Thư bây giờ từng là cấp dưới của ông, bây giờ Hình Bộ đang điều tra vụ án phu Thừa Tướng cùng với nha môn Kinh Triệu Doãn, vậy Hình Bộ Thương Thư có nhờ Thái bảo giúp đỡ hay không?
Quả nhiên, Thái bảo đột nhiên thay đổi sắc mặt, trừng mắt lạnh lùng nhìn Tây Môn Hiểu Nguyệt: “Hai lần ngươi nói chuyện này đã xuất hiện sáu chỗ đáng nghi, có cân lão phu liệt kê từng cái một cho ngươi hay không?”
Tây Môn Hiểu Nguyệt không ngờ Thái bảo đột nhiên đổi sắc, trong lòng càng hoảng hốt: “Điểm đáng nghi gì? Không có, ta đều nói thật, có lẽ ta để quên mất một số chi tiết.”
“Thứ nhất, ngươi nói ngươi không hề khó chịu vì Hạ Thương Mai khinh thường ngươi, nhưng lúc sau lại nói có chút không vui, vậy thì chỉ có thể xem như người nghĩ một đàng nói một nẻo, không có gì đáng truy cứu.”
“Thứ hai, đầu tiên ngươi nói là quay về kể khổ với nhị phu nhân, nhưng sau đó lại nói không biết nhị phu nhân nghe được ở nơi nào chuyện Hạ Thương Mai không kính trọng người, sau đó nữa người lại nói ngươi về kể khổ, câu trước không giống với câu sau, chính ngươi cũng không biết ngươi bịa cái gì đúng không?”
“Thứ ba, khi ngươi nói lúc tổ chức tiệc, ngươi đều biết rõ cách bày biện chén đũa, khách khứa ngồi ở vị trí nào, thậm chí ngay cả việc nhị phu nhân ngồi ở góc trái phía trên mà ngươi cũng biết được, tất cả như đã tận mắt nhìn thấy, nhưng hôm đó ngươi lại không có mặt ở đó, ngươi đang ở tân phòng, hơn nữa sau khi trải qua trận lửa lớn lớn, ngươi bị thương, Hạ Đoàn tự sắp xếp mọi chuyện cũng đã chết trong phòng, chỉ có thể chứng minh ngươi luôn sai người để ý kỹ những người ngồi ở bàn này.”
Tây Môn Hiểu Nguyệt vội vàng giải thích: “Không sai, ta cho người để ý đến, nhưng chuyện này không phải rất bình thường sao? Dù sao thì Thôi Thái Phi và lão thái quân đều ngôi ở đó, ta cũng phải bảo đảm khách khứa đều ăn uống vui vẻ.”
“Ừ, vậy ngươi thừa nhận ngươi vẫn luôn sai người chú ý kỹ càng chuyện bên ngoài, đúng không?” Trong mắt Thái bảo hiện lên một ánh sáng sắt lạnh
“Đúng… đúng vậy.” Tây Môn Hiểu Nguyệt chỉ đành thừa nhận chuyện này.
Thái bảo lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã sai người chú ý kỹ người ngồi bàn này, vậy chắc chắn cũng chú ý đến khi đại tiểu thư Hạ Thương Mai và nhị thẩm của người đi rồi, đã có người cố ý lấy đi hai cái ly của hai người bọn họ.”
Tây Môn Hiểu Nguyệt ngơ ngác, cái này, cái này ai mà biết chứ?
“Cái này, sau khi người rời bàn rồi, dọn dẹp ly cũng là chuyện bình thường.” Tây Môn Hiểu Nguyệt giải thích, trán đã đổ ít mồ hôi.
Nàng nhanh chóng quay sang nhìn lão phu nhân, mặt lão phu nhân yên lặng, mắt như tro tàn.
Hai câu hỏi này rõ ràng là một cái bẫy, đáng giận là Tây Môn Hiểu Nguyệt nỳ lại không hề hay biết, còn ngu ngốc mà nói theo.
Thái bảo tiếp tục hỏi: “Được, coi như là việc dọn ly trà lại là bình thường, nhưng mà người của ngươi cũng đã nhìn thấy khi nhị thẩm của người rời đi cân phải có người nâng, nói cách khác, bà ta đã hôn mê đúng không?”
Tây Môn Hiểu Nguyệt lắc đầu, lau mồ hôi trên trán nói: “Chuyện này ta không biết.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 202: Ép sát từng bước
Chương 202: Ép sát từng bước