Hạ Thừa tướng nhìn nàng ta vết thương đầy mặt, tuy trong lòng không ưa gì, nhưng vẫn tin lời nàng ta nói.
Chẳng lẽ, Hồ Hạnh Nhi thật sự ra tay đánh nàng, nhưng căn cứ theo lời cung khai của dân chúng do bên Hình bộ và Kinh Triệu Doãn giao lại đây, việc này không thể nào xảy ra được, hơn nữa Hồ Hạnh Nhi cũng có chứng cứ không tại hiện trường.
Còn một điều nữa, chính là Hồ Hạnh Nhi tại sao phải làm như thế? Trừ khi nàng ta muốn làm Thái tử phi, nên mới bày ra biết bao mưu sâu kế độc để phá hoại cuộc hôn nhân này của Thái Tử và Oanh Nhiễm.
Nghĩ tới đây, ông ta nói: “Ngươi kể lại đầu đuôi tất cả sự việc xem nào, không được giấu diếm bất kì điều gì, nếu không người làm cha như ta cũng chẳng thể nào giúp được cho ngươi ”
Hạ Oanh Nhiễm ngừng khóc, kể lại hôm ấy nàng ta nhân lúc Thái Tử điện hạ rời đi đã đánh mắng Hồ Hạnh Nhi như nào, sau đó lúc rời đi lại bị Hồ Hạnh Nhi ngăn lại đánh ra sao, nói hết toàn bộ, lần này nàng ta nào còn dám giấu diếm điều gì nữa.
Hạ thừa tướng nghe xong, càng cho rằng đây vốn là một âm mưu, Hồ Hạnh Nhi này rõ ràng là cố ý làm như vậy.
Nếu có thể tìm thấy được nhược điểm của Hồ Hạnh Nhị, thì mới có cơ hội lật ngược tình thế.
Nghĩ vậy, Hạ Thừa tướng dặn dò Hạ Oanh Nhiễm: “Ngươi ngoan ngoãn ở đây, không được gây chuyện, nếu lại gây ra phiền phức gì, thì cái vị trí Thái tử phi coi như hết.”
“Phụ thân người nhất định phải giúp con, con không muốn ở lại đây.” Hạ Oanh Nhiễm khóc lóc cầu xin.
Hạ Thừa tướng hận không thể tát nàng ta mấy cái, lạnh giọng đáp: “Đã sớm nói cho ngươi, làm việc gì cũng phải thận trọng, nhất là vào giai đoạn này, ngươi cứ không nghe, còn đi gây chuyện với Hô Hạnh Nhi, ngươi cho rằng nhà họ Hồ không dám làm gì ngươi sao?”
“Nhà họ Hồ chỉ là dân buôn bán, bọn chúng có năng lực gì chứ?” Hạ Oanh Nhiễm không cam lòng, vẫn xem thường nhà họ Hồ như xưa.
“Nhà họ Hồ nếu không có chút năng lực gì, Thái tử tại sao lại qua lại với Hồ Hạnh Nhi? Dùng đầu nghĩ cho kỹ rồi hãy nói.”
Ông ta cũng không muốn nói gì thêm với Hạ Oanh Nhiễm, quay người rời đi.
Hồ Hạnh Nhi gây ra chuyện như vậy, đã tranh thủ thêm thời gian hai ba ngày nữa cho Thương Mai.
Cô đóng cửa không ra, chuyên tâm nghiên cứu về bệnh cương thi.
Bệnh tình của Vương Du xác thực đã có chuyển biến tốt hơn, Thương Mai dự định sẽ phi châm cho hắn thêm lần nữa, mong rằng sẽ kích thích được khả năng tự trị của cơ thể hắn.
Thị vệ và Vương đại tẩu đã có dấu hiệu phát bệnh, đặc biệt là Vương đại tẩu, mắt đỏ rực, hơn nữa cứ liên tục nhìn chằm chằm người khác, cứ như sắp nhào qua căn người tới nơi.
Mắt của thị vệ kia cũng đỏ ửng lên, nhưng vẫn còn tự kiềm chế bản thân được, mỗi ngày ba lần nói tình trạng của chính mình cho Thương Mai, nói vô cùng tỉ mỉ rõ ràng.
Người khiến Thương Mai không hiểu được là Nghiêm Vinh.
Hắn hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào của bệnh cương thi, mắt không đỏ, mạch cũng bình thường, tỉnh thân cũng vẫn ổn, hơn nữa vết thương bị căn phải cũng gần như lành rồi.
Mà vết thương củ thị vệ và Vương đại tẩu vẫn chưa khép lại được, dùng thuốc gì cũng không khiến vết loét ngừng lan ra.
Thương Mai cũng đã dùng phi châm cho hai người, tạm thời thì không thấy có hiệu quả gì.
Để kiểm chứng tác dụng của phi châm, Thương Mai đã thử thí nghiệm trên cơ thể của Đao lão đại.
“Sau khi thi châm, có bất cứ phản ứng đều phải nói cho ta biết, biết chưa?” Thương Mai dặn dò hẳn.
Đao lão đại ngồi im không nhúc nhích trên ghế đáp: “Đã biết rồi.”
Nâng châm lên, tiếp tục châm tới huyệt phong trì, thì không thể thi châm tiếp được.
Ngược lại vẻ mặt Đao lão đại đột nhiên ửng đỏ lên.
“Sao vậy? Có phản ứng gì sao?” Thương Mai cũng không có cách nào trong một lúc mà thi châm xong, nhưng khi châm tới huyệt phong trì, Đao lão đại hình như có chút khác thường.
“Phản ứng…” Đao lão đại nghiêng đầu suy nghĩ, có vẻ không biết nên nói như nào.
“Ngươi cứ nói thẳng đi.” Thương Mai ngồi trước mặt hắn ta nói thế.
Đao lão đại ậm ừ, nhỏ giọng nói: “Ta muốn tìm một cô nương.”
“Tìm cô nương? Tìm cô nương gì?” Thương Mai thắc mắc.
“Thì chính là tìm một cô nương, tìm… rồi cho tiên.” Đao lão đại sau khi nói xong thì xấu hổ, nhưng đại tiểu thư bảo có phản ứng gì cũng phải báo lại cho nên hắn không dám giấu.
Thương Mai ngây ra hỏi lại: “Ngươi là nói?”
Nàng bất giác nhìn xuống, quả nhiên thấy như thế.
Thương Mai cũng dở khóc dở cười, cái phi châm này thế mà có hiệu quả như thế
Hèn gì hôm đó thí nghiệm trên cơ thể Tô Thanh xong hăn cứ kì lạ như nào.
“Tối nay ta không ăn cơm, không cân gọi ta.” Thương Mai đột nhiên nghĩ tới điêu gì, dẫn Vương đại tẩu vào phòng, sau đó đóng cửa.
Ba ngày sau đó, Thương Mai lần lượt thi châm cho năm người Vương Du, Nghiêm Vinh, Đao lão đại, Vương đại tẩu, thị vệ. Mỗi một lần đều ghi chép tỉ mỉ, quan sát cẩn thận.
Cứ như thế, lại qua thêm hai ngày, năm ngày này cứ như đi cướp về được, khi Thương Mai mở cửa phòng lần nữa, nói một câu với Tiểu Khuyên: “Lần này thật sự phải cảm ơn đại tiểu thư nhà họ Hồ rồi.”
Qủa thật, nếu không có Hồ Hạnh Nhi tranh thủ thêm thời gian mấy ngày này cho cô, cô căn bản không thể nào tìm hiểu rõ được vấn đề.
Tiểu Khuyên lại vô cùng lo lắng mà nhìn vê phía cô: “Đại tiểu thư, người không biết mấy ngày nay người không ra ngoài, bên ngoài đã dồn thổi như nào đâu, dân chúng đều nói người có thể trị bệnh cương thi, nhưng Vương gia không cho người đi. Có người hoài nghi rằng Vương gia lòng mang ý xấu.”
Thương Mai bình tĩnh nói: “Ừ, dù ta không ra ngoài, nhưng nghe các ngươi thì thâm với nhau vẫn biết một ít.”
Hôm nay Trân Loan Loan cũng tới, nàng ta lo lăng nói: “Nghe tổ mẫu nói, buổi triêu sớm hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Thương Mai thở dài, nhìn sắc trời bên ngoài đáp: “Còn không phải sao? Đều thành như thế rồi còn gì”
“Hạ Oanh Nhiễm vào ngục, Hạ thừa tướng vì nàng ta chạy kiếm khắp nơi, nhưng chẳng có kết quả, tuy ông ta nghi rằng đây là âm mưu của Hồ Hạnh Nhi, nhưng lại chẳng tìm thấy chứng cứ gì, mà Hồ Hạnh Nhi này làm việc tỉ mỉ, lời cung khai của dân chúng khớp đến lạ, cũng là một người tài.”
Thương Mai cười lạnh: “Cứ để ông ta làm đi, nhưng rất nhanh ông ta sẽ biết rằng những việc đó đều vô dụng thôi.”
Buổi triều sớm, Kim Loan Điện.
Buổi triều sớm hôm nay có thêm một người, người đó chính là Hoàng thái hậu. Hôm qua Quý Thái phi vừa vào cung, thỉnh người đi nghe xem các đại thân có cái nhìn như nào về bệnh cương thi.
Vừa bắt đầu buổi triều, Tấn Quốc công dâng tấu nói: “Thái hậu, Vương gia, hiện nay bệnh cương thi đang diễn ra ngày càng ác liệt, đã đến mức không cách nào xử lý được nữa, thân to gan, thỉnh Vương gia hạ chỉ đốt thôn, chỉ còn mỗi cách này, mới có thể tạm dừng tình trạng hiện nay.”
Mộ Dung Khanh còn chưa nói gì thì Thôi đại nhân của Trung Thư Lệnh đã lên tiếng: “Thân cho rằng không thể làm như vậy, cũng không phải toàn bộ thôn Thạch Đâu ai cũng bị nhiễm bệnh, phần lớn người dân vẫn không bị gì, hơn nữa bệnh dịch chưa phát tán thêm, vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế được, nếu hạ chỉ đốt thôn, sẽ khiến cho dân chúng hoảng sợ, hơn nữa, không chỉ thôn Thạch Đâu mới có bệnh dịch, trong quân, hai phố Tây, Bắc cũng có, nếu muốn thiêu, các chỗ khác cũng phải làm y vậy, đây là điêu không thể được.”
Tấn Quốc công nghe thế cười lạnh: “Thôi đại nhân nói nghe nhẹ nhàng thế, là điêu không thể? Vậy Thôi đại nhân có biện pháp gì không?
Ngươi có biết chỉ trong thời gian ngắn ngủi, dân số trong kinh giảm đi bao nhiêu không? Từ lúc bệnh cương thi bùng phát đến nay, còn chưa tới mười ngày, đã có hơn ba mươi ngàn người rời đi Kinh Thành, ai ai cũng sợ bệnh này sẽ kéo ra lâu dài ở Kinh Thành, mà Kinh Thành là đế đô của nước Đại Chu ta, nếu để cho bất kì quốc gia nào biết Kinh Thành nước ta xảy ra bệnh dịch, hậu quả so với cái việc đốt thôn đó chỉ có lớn hơn mà thôi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 258
Chương 258